Chương 3549
Kim Tuyết Mai đem ảnh chụp ôm vào ngực, nước mắt từ từ rơi xuống.
Mà điện thoại đằng sau Kim Tuyết Mai cũng vang lên.
Kim Tuyết Mai bật người cầm lấy, thần săc svoo cùng kích động.
Nhưng nhìn đến dãy số xa lạ, vẻ mặt kích động từ từ lặng xuống.
“Alô?”
Kim Tuyết Mai lau nước mắt, nhẹ nhàng tiếp điện thoại.
“Là Kim Tuyết Mai đúng không?”
Điện thoại bên kia truyền đến giọng nói già dặn, là ông Trần.
“Ông là ai?”
Kim Tuyết Mai nhíu mày hỏi, trong lúc nhất thời không nghĩ ra giọng nói này.
Dù sao, cô đúng là không thể ngờ, ông Trần sẽ gọi điện cho mình.
“Chúng ta đã đừng gặp mặt, ở nhà họ Đặng, tôi là Trần Thiên Tung.”
Ông Trần đừng lại, tự giới thiệu về mình một chút.
Kim Tuyết Mai cuối cùng cũng nhớ tới, nhẹ nhàng gật đầu.
“Cao Phong đâu? Cao Phong đang ở đâu? Anh ấy thật sự bị đày ở biên giới sao?”
Kim Tuyết Mai phản ứng lại, liên tục hỏi.
Ông Trần nghe vậy có chút trầm mặt, một lúc sau vẫn ừm nhẹ một tiếng.
“Kim Tuyết Mai, tôi chỉ có thể nói, Cao Phong cậu ấy tuyệt đối có thể coi là trụ cột của quốc gia!”
“Có một số việc, chỉ có thể dựa vào thời gian để xoay chuyển, mới có thể từ từ nổi lên mặt nước.”
“Cho nên, cô cũng đừng quá lo lắng, phải tin tưởng cậu ấy.”
Trần Thiên Tung vẫn không đành lòng tàn nhẫn quá với vợ con Cao Phong, nhẹ giọng giải thích một câu.
“Tôi đương nhiên tin tưởng anh ấy!”
Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói kiên định.
“Được rồi, thật ra…Tôi có một việc, muốn nhờ cô giúp đỡ.”
“Tôi vốn muốn tự đi gặp cô, nhưng thủ đô cách thành phố Hà Nội khá xa, tình hình hiện tại lại có chút khẩn cấp.”
“Cho nên…mong cô thông cảm.” Giọng nói ông Trần có chút xin lỗi.
“Không sao, ông Trần có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”
Kim Tuyết Mai cầm lấy khăn tay lau mặt một chút, nhẹ giọng hỏi.
Ông Trần dừng một chút, lúc sau mới từ từ nói: “Lần này…tin tức Cao Phong gặp chuyện không may được truyền ra, cấp dưới của cậu ấy, tất cả nhà xưởng đều đình công, im lặng bắt đầu biểu tình…”
Ông Trần giải thích ngắn gọn, nói một lần tình hình hiện tại cho Kim Tuyết Mai.
“Cho nên, tôi muốn nhờ cô, có thể ra mặt ngăn cản bọn họ một chút được không?”
Lúc ông Trần nói những lời này, phong thái đã bị hạ thấp không ít.
“Tôi không quản bọn họ, bọn họ cũng chỉ là tự mình làm việc.
Giọng điệu của Kim Tuyết Mai không lạnh không nhạt, nói vô cùng bình tĩnh.
Thực ra, Kim Tuyết Mai cũng không nghĩ muốn giúp đỡ.
Cao Phong hiện tại đã bị đày đi biên giới, sống chết chưa biết, còn muốn cô giúp ông Trần giải quyết những việc này.
Những người đó bị an nguy của chồng cô, mới im lặng biểu tình, hiện tại muốn cô đi ngăn cản bọn họ??
Thật đúng là buồn cười!
“Kim Tuyết Mai, tôi biết trong lòng cô không thoải mái.”
“Nhưng tôi đã nói, Cao Phong vô cùng yêu Việt Nam, cậu ấy tuyệt đối sẽ không muốn nhìn thấy Việt Nam, bị những thế lực nước ngoài ức hiếp, chế giễu.”
“Tôi nói như vậy, cô hiểu không.”
“Tình hình hiện tại, Cao Phong tuyệt đối không muốn nhìn, cô có tin không?”
Những lời ông Trần nói ra, khiến cho Kim Tuyết Mai lâm vào trầm mặc.
Cô đúng là biệt, Cao Phong vô cùng yêu Việt Nam.
“Nhưng tôi không thể quản bọn họ, bọn họ chỉ nghe Cao Phong.”
Kim Tuyết Mai thở dài một tiếng, do dự một lúc lâu mưới nói.
“Cô thử xem, được không?”