RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Người phụ tá theo sau ngơ ngác, vội vàng theo lên xe.

"Tổ trưởng Lý, chuyện gì vậy? Không điều tra Cao Phong nữa à?" Người phụ tá thắc mắc.

“Gặp trở ngại rồi!" Anh Lý bất lực phì phèo điếu thuốc.

“Dù có... gặp trở ngại đi chăng nữa, chúng ta vẫn phải làm theo phép công chứ.” Người phụ tá trả lời đầy cương trực.

Tổ trưởng Lý liếc nhìn người phụ tá, khẽ thở dài: “Đây chính là lí do vì sao cậu đã làm ba năm mà vẫn là phụ tá đấy!”

"Sao vậy?" Người phụ tá thắc mắc.

"Đừng hỏi, hỏi thì là Cao Phong không có tội trạng gì, tốt nhất chúng ta đừng nên đến quấy rầy." Tổ trưởng Lý trả lời dửng dưng.

"Nhưng việc Lê Trọng Việt mất tích, Cao Phong cũng bị tình nghi chứ?" Người phụ tá băn khoăn.

“Nhà họ Lê mất tích, ngay đến bên trên còn bảo là sản nghiệp nhà họ Lê đã được di dời đi nơi khác, chúng ta còn có thể nói gì được nữa."

“Có những chuyện, chúng ta đừng nên ôm đồm thì hơn!" Tổ trưởng Lý tựa đầu lên lưng ghế.

“Phải làm theo phép công!" Người phụ tá khăng khăng kiên quyết.

"Việc công làm theo phép công không có gì sai! Nhưng cậu phải hiểu, với cấp bậc của chúng ta, có những sự việc, ngay đến tư cách giải quyết chúng ta cũng không có, hiểu không?"

“Đừng nói nữa, lái xe đi!” Dứt lời, tổ trưởng Lý im lặng không nói nữa.

Người phụ tá bất lực nín thinh, chỉ đành khởi động xe rời khỏi nơi đây.

Trong biệt thự, Cao Phong lại nhận được điện thoại của Đường Ngọc Diệp. "Cao Phong, hôm qua anh nói với tôi hôm nay có thời gian..." Đường Ngọc Diệp rụt rè hỏi.

Cao Phong ngập ngừng một lúc, nhìn đống công việc ngổn ngang bên cạnh, không biết phải làm thế nào.

Anh thực sự không dứt ra được, nhưng việc đã hứa lại không thể từ chối, nên nhất thời không biết nói sao.

"À, Cao Phong, đột nhiên tôi nhớ ra, hôm nay tôi còn có chút việc!”

"Hay là thế này, hôm nay anh bận cứ gì làm đi, hôm khác anh có thời gian rảnh thì giúp tôi được không?"

Thấy Cao Phong trầm mặc hồi lâu, Đường Ngọc Diệp lập tức lên tiếng. Cao Phong im lặng một thoáng rồi đáp: “Được.”

“Thế thì quyết định vậy nhé!" Đường Ngọc Diệp cười đáp, rồi cúp máy điềm nhiên như không.

Cao Phong đặt điện thoại xuống, ngồi lại trước laptop.

Dĩ nhiên anh có thể hiểu được Đường Ngọc Diệp cố tình nói vậy là không muốn mình khó xử.

Điều này khiến cho Cao Phong cảm thấy mình đã thành người nói mà không giữ lời.

Xem ra, đợi xử lí xong xuôi hết mọi việc, nhất định phải dành riêng ra một khoảng thời gian đi xem xem rốt cuộc cô ta cần mình giúp chuyện gì.

Ở đầu bên kia.

Đường Ngọc Diệp đặt chiếc di động trong tay xuống, ánh mắt thẫn thờ

“Ê, chị Ngọc Diệp, chị làm sao thế, sao em cảm thấy dạo gần đây chị cứ như thể hồn vía lên mây, hay là chị đang yêu đấy?" Một cô gái với cặp mắt rất to bên cạnh, vừa quét sơn móng tay vừa hỏi Đường Ngọc Diệp.

Đường Ngọc Diệp khẽ thở dài, nhẹ giọng bảo: “Nếu như mà là đang yêu thật thì tốt quá..."

"Thôi xong, không phải chứ chỉ, chị có người yêu thật đấy à?"

"Em bảo chị nghe, đàn ông không có người nào tốt đâu.” Cô gái nghe vậy thì ngớ ra, sau đó bĩu môi đáp.

“Em không hiểu, anh ấy không giống những người đàn ông khác, tức là, cảm giác không diễn tả bằng lời được, chị cũng không biết có phải mình thích anh ấy hay không nữa.” Đường Ngọc Diệp bối rối đan hai tay vào nhau.

Cô gái kia ngây ra, với nhan sắc và điều kiện của Đường Ngọc Diệp, có không biết bao nhiêu chàng trai trẻ tai ba theo đuổi.

Nhưng Đường Ngọc Diệp lại đem lòng yêu một người đàn ông khác?

“Vậy thì chị nói với anh ấy đi, cho anh ấy biết chứ!" Cô gái thắc mắc.

“Nhưng... anh ấy kết hôn rồi.." Đường Ngọc Diệp lúng túng cúi gắm mặt xuống. "Trời đất!" Câu nói này của Đường Ngọc Diệp khiến cô gái bên cạnh như bị điện giật, mãi không thốt nên lời. "Bà chị ơi, chị không ấm đầu đấy chứ!

Chị là cô chủ của tập đoàn Đường Thịnh ở Hà Nội cơ mà, đàn ông con trai theo đuối chị xếp hàng từ cửa nhà dài đến tận bến Hà Nội ấy chứ.”

“Chị chị chị, muốn làm người thứ ba?" Cô gái kia không thể nào tin nổi.

“Chị không có... thực sự không có." Đường Ngọc Diệp đỏ bừng mặt.

“Chị, ôi, nhưng mà chuyện tình cảm chẳng ai nói chính xác được! Cảm giác nó ập đến cũng không thể kìm nén được mà!" Cô gái khẽ giọng thở dài.

“Thôi bỏ đi, đừng nói chuyện này nữa."

Đường Ngọc Diệp xua tay, chấm dứt chủ đề này.

Năm giờ chiều.

Tòa nhà công ty xí nghiệp Kim Thiên. Đến giờ tan tầm, nhân viên công ty lũ lượt quẹt thẻ chấm công ra về.

Kim Tuyết Mai giải quyết xong công việc trong ngày cũng vội vội vàng vàng rời khỏi phòng làm việc, chuẩn bị đi ra ngoài.

Đi nhanh một chút vẫn có thể bắt kịp chuyến xe buýt cuối cùng.

Thời tiết hôm nay không đẹp lắm, thậm chí còn có mưa bay lất phất.

Gương mặt Kim Tuyết Mai đầy mệt mỏi, mắt còn sưng đỏ cả lên, chỉ mải cúi đầu đi về phía trước.

“Ôi chao! Cô em họ Tuyết Mai, tôi đợi cô bao nhiêu lâu rồi đấy!”

Đúng lúc này, giọng nói mà Kim Tuyết Mai không muốn nghe thấy nhất vang lên.

Trong ngữ điệu mang vẻ cợt nhả còn pha lẫn một chút châm biếm.

Như thể đang tỏ vẻ thương hại Kim Tuyết Mai bằng thái độ kẻ cả vậy.

Không cần suy luận cũng biết trong cả công ty, người khó chịu với Kim Tuyết Mai nhất chính là Kim Ngọc Dung.

“Kim Ngọc Dung! Chị đủ rồi đấy!" Kim Tuyết Mai đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng.

Từ hôm qua đến bây giờ, Kim Ngọc Dung nhiều lần châm chọc, khiêu khích, Kim Tuyết Mai đều nhẫn nhịn cho qua.

Nhưng Kim Ngọc Dung thực sự quá quắt, lại chế giễu cô ngay trước cửa công ty.

“Đủ cái gì cơ? Tôi là chị họ của cô, chỉ muốn bày tỏ lòng quan tâm với cô thôi mà."

“Sao tôi nghe nói, cô với Cao Phong cãi nhau à, nên Cao Phong mới không đưa cô đi, đón cô về nữa à? Ha ha!" Vẻ mặt Kim Ngọc Dung đầy châm chọc.

Kim Tuyết Mai thực sự không hiểu vì sao chị ta lại thù ghét mình đến như vậy. Thù ghét đến mức lần nào chạm mặt cũng chế giễu mình mà không thấy chán. Không những không chán mà còn vui không không tả xiết.

"Cao Phong có đưa đón tôi hay không thì liên quan gì đến chị?” Kim Tuyết Mai đáp lạnh tanh.

“Có giỏi thì ngay bây giờ cô kêu Cao Phong tới đón cô đi!”

"Đừng tưởng tôi không biết, cô với Cao Phong cãi nhau, lần này Cao Phong không đến dỗ dành chứ gì, ha ha!” Kim

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi