RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3572

Tuy nhiên trên đời này thứ khó ngăn cản nhất chính là miệng người đời.

Vẫn có nhiều người chế nhạo Cao Phong ở sau lưng anh, nhưng họ chỉ là một đám chó hoang không chủ mà thôi.

Còn có một số người không hiểu cách làm của Kim Tuyết Mai, họ cảm thấy rằng Kim Tuyết Mai không quan tâm đến sự sống chết của Cao Phong.

Nhưng lúc này sẽ chẳng có ai đứng ra giải thích cho cô.

Rồi sẽ có một ngày chân tướng sự việc này được đưa ra ánh sáng.

Kim Tuyết Mai mong chờ.

Cũng có rất nhiều người đang mong chờ như cô.

Biên giới Việt Nam, Tam Giác Vàng.

Đêm đen kéo dài, gió lạnh gào thét, hàng trăm chiếc xe tiếp tục phi nhanh.

Sau khi đến địa điểm chỉ định, mọi người xuống xe bắt đầu đi về phía trước.

“Địa điểm tiếp theo cách chỗ này khoảng tám trăm mét.”

“Chỗ này là nơi chúng ta tấn công tối nay, chưa đến một kilomet nữa là đến rồi.”

Liễu Tông Trạch nhìn vào bản đồ và sau đó nhẹ nhàng báo cáo.

“Tất cả mọi người, mang theo súng tiểu liên bắt đầu xuất phát.”

Cao Phong lập tức ra lệnh rồi từ từ xuống xe.

Nhưng mệnh lệnh của anh khiến nhiều người hơi khó hiểu.

“Anh Phong, lần này chúng ta ra trận, dùng tốc độ nhanh nhất để tiêu diệt đối phương sau đó lập tức rút lui.”

“Hoàn toàn không cần sử dụng đến nhiều đạn như vậy. Làm như vậy chẳng phải sẽ tăng thêm sức nặng khi mang vác sao?”

Một sĩ quan phụ tá trong lòng có chút nghi hoặc nói nhỏ.

“Phí lời, bảo cậu làm như nào thì cậu làm như thế.”

“Sao thế, cậu là người chỉ huy hay anh Phong là người chỉ huy?” Long Tuấn Hạo bước lên một bước và đá vào châm của sĩ quan phụ tá.

“Vâng vâng vâng!”

Sĩ quan phụ tá này liền gật đầu vâng dạ không nói nhiều nữa.

Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Cao Phong là người chỉ huy của bọn họ, về điều này không ai có thể nghi ngờ.

Nhưng dù sao thì Cao Phong cũng chưa tới chiến trường thật bao giờ, có rất nhiều chuyện anh cũng chưa từng trải qua.

Vì vậy sự sắp xếp này quả thực có phần không hợp lý.

Cao Phong liếc mắt nhìn sĩ quan phụ tá một cái cũng không giải thích gì.

“Xuất phát thôi.”

Cao Phong ra lệnh, lập tức dẫn mọi người tiến lên.

Khoảng cách tám trăm mét rất nhanh đã đến nơi.

Dưới sự bao phủ của màn đêm, Cao Phong và những người khác từ từ đến nơi đã được chỉ định, bắt đầu đếm số lượng người.

Chỉ còn cách một cây số nữa là đến nơi mà đối phương đang đóng quân.

Cao Phong ở nơi này, có thể thấy đèn rọi phía đối diện không ngừng quét qua.

Ở khoảng cách này nếu phát động tấn công rất nhanh có thể tới đó.

“Anh Phong, chúng ta phải làm sao đây!”

Long Tuấn Hạo lấy khăn lau khẩu tiểu liên trên tay.

“Kiểm tra vũ khí trước.”

Cao Phong đang cầm kính viễn vọng, bò ở dưới đất nhìn về phía trước.

Liễu Tông Trạch nhận lệnh, anh ta ra lệnh, âm thanh lạch cạch không ngừng vâng lên

Mọi người cẩn thận kiểm tra vũ khí trên tay để tránh các sự cố như kẹt đạn xảy ra.

“Anh Phong, bọn em kiểm tra xong rồi! Tiếp theo là làm gì?” Long Tuấn Hạo lại hỏi tiếp.

Lúc đầu Long Tuấn Hạo là dựa vào sức mạnh của bản thân, tự mình làm ra một khu vực rộng lớn như vậy ở Tam Giác Vàng.

Nếu anh ta không có chút đầu óc, làm sao có thể đi đến ngày hôm nay?

Nhưng khi có Cao Phong ở đây, anh ta đến việc động não cũng không muốn động nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi