RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3587

“Tin chiến thắng!”

“Báo cáo ông Trần, thống úy Cao dẫn khối Tập đoàn Vũ Nặc, một đường hát vang, đã càn quét 12 trận doanh.”

“Đã giết 18 nghìn tên địch, phạm vi 12 km đã trở thành trận doanh của khối Tập đoàn Vũ Nặc.”

“Tin chiến thắng!”

“Tin chiến thắng…”

Nghe thấy một tin rồi lại một tin chiến sự truyền về, đám người ông Trần đã có hơi chết lặng.

Nhưng, biểu cảm trên mặt bọn họ và sự kích động trong lòng đã bán đứng bọn họ.

Một đường càn quét, không ngừng chinh chiến, liên tục đánh, liên tục thắng!

Đây là mạnh mẽ cỡ nào chứ?

“Fuck, tên này! Cậu thanh niên này!”

“Không tầm thường, khá đỉnh…”

Vu Chính Bình xoa xoa tay, biểu cảm chấn động, không nhịn được buông lời thô tục.

Ông ta thật sự không ngờ rằng, tên lính mới Cao Phong này thế mà dũng mãnh như thế.

Anh không chỉ đánh mỗi một trận chiến đều làm rung động lòng người mà còn giảm tổn thất của quân mình đến mức thấp nhất.

Không chỉ như vậy. anh còn bố trí mỗi một chi tiết vô cùng hoàn hảo, gần như không có bất cứ lỗ hổng nào.

Thật sự làm người khác bất ngờ không thôi.

Đây thật sự là chuyện mà một người chưa bao giờ bước lên chiến trường có thể làm được sao?

“Tốt! Tốt! Tốt!”

Ông Trần liên tục hét ba tiếng, giọng điệu vô cùng phấn khởi.

Cao Phong không làm ông ta thất vọng, không làm Việt Nam thất vọng.

“Ông Trần, thống úy Cao dẫn 20 nghìn binh, trang bị gọn gàng ra trận, đầu tiên để bảo đảm tốc độ hành quân.” Chiến sĩ nói tiếp.

Đối với những gì Cao Phong đã làm, bọn họ hận không thể tôn thành chuẩn tắc hành sự.

“Không đúng, mang quá ít đạn, làm có có thể càn quét nhiều trận doanh như thế?”

Trong nhất thời Vu Chính Bình chưa hiểu rõ.

“Tướng Vu, thống úy Cao, anh ấy mỗi lần chiếm được trận doanh quân địch, đều sẽ sử dụng trang bị quân địch để bổ sung cho đội ngũ của mình.”

“Sau đó bắt quân địch đầu hàng làm bộ đội tiên phong đi đánh trận doanh tiếp theo.”

“Cứ như thế là có thể bảo đảm an toàn nhất cho thành viên bên mình.”

Mỗi chiến sĩ đến báo cáo đều thán phục không thôi.

Thủ đoạn của Cao Phong khá tàn nhẫn!

Nhưng lại vô cùng thích hợp với chiến trường.

Đơn giản, thô bạo, nhưng lại có hiệu quả.

“Tốt! Tốt!”

Ông Trần nghe thấy vô cùng thích ý, lập tức hạ lệnh: “Truyền mệnh lệnh của tôi, lại gia phong cho thống úy Cao!”

“Thăng cấp bậc hàm lên cấp Tá! Gia phong, cấp Tá một sao!”

Ông Trần ra lệnh một tiếng, mọi người đều không có bất cứ ý kiến gì.

Cao Phong lập được chiến công, tuyệt đối nên nhận được phần vinh dự này.

“Rõ.”

Lâm Thừa Khải đứng nghiêm trang nhận lệnh.

Hiện giờ, Cao Phong đã được xếp vào cấp tá rồi.

Tốc độ nâng cấp bậc này nhanh chưa từng có.

Vu Chính Bình cau mày nói: “Ông Trần, tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng.”

Ông Trần quay đầu nhìn về hướng Vu Chính Bình hỏi: “Có gì không đúng chứ?”

Vu Chính Bình một bên nhìn bản đồ, một bên đang phân tích ý suy nghĩ của mình. “Ông xem, Tam giác vàng này, nói đúng ra, không thuộc về Nam Cương.”

“Nó nằm ở phía Bắc của Nam Cương, mà những người Cao Phong giết cũng đều là lực lượng của Tam Giác Vàng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi