RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3619

“Tính đi tính lại, Cao Phong mới nhập ngũ chưa được nửa tháng, làm sao có thể lên cấp Tướng được?”

Tất cả lời nói của mọi người đều đang ngăn cản ông Trần.

Đây không phải là nhằm vào Cao Phong, mà là bởi vì làm như vậy thực sự không phù hợp!

Thấy mọi người đang thuyết phục mình, ông Trần cũng im lặng đôi phần.

Rõ ràng.

Cao Phong nhập ngũ chưa được nửa tháng.

Từ một sĩ quan cấp úy, hết lần này đến lần khác, cậu ấy đã được thăng chức lên giáo quan.

Tốc độ cải thiện cấp bậc này là chưa từng có!

Tuy nhiên, tất cả các cấp dưới chức cấp tướng, cậu ấy đều được phong lên rồi.

Nhưng quan cấp Tướng thì khác.

Nó thể hiện ý nghĩa và gánh vác trọng trách vô cùng to lớn.

Cao Phong chưa tới 30 tuổi, nhập ngũ chưa được nửa tháng.

Điều này là hoàn toàn không thể.

Ngay cả khi ông Trần nộp đơn lên cấp trên kể hết những thành tích của cậu ta ra, vẫn có đến 99% khả năng cậu ta sẽ bị gọi quay lại.

Một câu nói…

Cao Phong ngày hôm nay, thực sự là không thể thăng chức được nữa rồi.

Với độ tuổi và lý lịch hiện tại, cấp bậc của cậu ấy đã đạt đến đỉnh cao!

“Ông Trần, Cao Phong ngày hôm nay thực sự là không thể thăng chức được nữa rồi!”

“Đúng vậy ông Trần, ông phải suy nghĩ kỹ lại! Không thể chỉ vì một phút bốc đồng mà đưa ra quyết định như vậy được.”

“Đến lúc đó, cấp trên cũng có thể sẽ không hài lòng về ông.”

“Một giáo quan tuổi hai mươi quả thực không đủ tư cách.”

Vu Chính Bình và Lâm Thừa Khải lại một lần nữa bước tới và kính cẩn nói với ông Trần.

Ông Trần do dự hồi lâu, rồi lại rút bàn tay ra khỏi tay nắm ngăn kéo.

Không thể thăng chức…

Tất nhiên ông ta cũng biết rõ điều này.

Tuy nhiên, ông Trần chỉ im lặng trong hai giây trước khi từ từ đặt lòng bàn tay lên tay nắm ngăn kéo một lần nữa.

“Tôi biết là như vậy, nhưng cấp trên cũng đã nói với tôi rằng các trường hợp đặc biệt sẽ được xử lý đặc biệt.”

“Hàng trăm năm nay, thật sự chưa có một người nào được phong chức đại đội trưởng trước 30 tuổi.”

“Nhưng mọi người cũng phải hiểu rằng trong hàng trăm năm qua, không có ai có thể thực sự tiêu diệt cường đạo ở biên giới.”

“Cậu ấy đã làm những điều mà không ai có thể làm được, và tất nhiên cậu ấy xứng đáng tận hưởng sự đãi ngộ mà không ai có thể được hưởng.”

Ông Trần suy nghĩ một chút, vẫn cố gắng kiên định ý kiến của bản thân mình.

“Ông Trần, tôi biết giáo quan Cao chiến đấu thành công xuất sắc.”

“Nhưng nếu làm như vậy, sợ là sẽ phản tác dụng, có lẽ hơi nóng vội rồi!”

“Cậu ấy vẫn còn trẻ, còn non cả về suy nghĩ và kinh nghiệm. Những lần thăng tiến liên tiếp này có thể không phải là điều tốt cho cậu ấy.”

“Ông Trần, thử nghĩ xem, bao nhiêu người có thể giữ bình tĩnh khi đối mặt với trạng thái thăng cấp nhanh như vậy?”

Lời nói của Lâm Thừa Khải khiến ông Trần im lặng.

Đúng!

Được thăng cấp liên tiếp là một điều đáng để khen ngợi.

Nhưng làm gì cũng có mức độ thôi, đến mức độ này thì sẽ rất dễ phản tác dụng.

“Ông Trần, tôi kiến nghị, tạm thời ông hãy gác lại chuyện phong lên cấp Tướng cho cậu ta đi.”

“Ít nhất, chúng ta phải đợi Cao Phong tthắng lợi trở về, hoàn thành nhiệm vụ xong xuôi rồi mới đề cập đến chuyện này.”

“Nếu cậu ta thật sự hoàn thành nhiệm vụ, cho dù đến lúc đấy ông có nộp đơn thì cũng khó mà ngăn cản.”

Vu Chính Bình nói tiếp với một giọng điệu nghiêm túc.

“Được rồi! Vậy thì chuyện này cứ quyết định thế đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi