Chương 3627
“Đây là cơ hội duy nất, chúng ta phải tranh thủ nắm lấy.”
“Mau đi liên lạc sắp xếp người. Lần này tôi sẽ địch thân đi đàm phán, bảo vệ lực lượng Vũ Nặc đủ để tiêu diệt Phong Hạo rồi!”
Đức Khánh xua tay truyền lệnh.
“Việc nay, tôi đã rõ rồi.” Đỗ Ngọc Minh gật đầu.
Đức Khánh sờ sờ cằm, đưa tay ra hiệu gọi Đỗ Ngọc Minh lại gần sau đó ghé sát tai anh ta thì thầm: “Đến lúc đó chúng ta đến chi viện, cậu an bài như thế này cho bọn họ…”
Đỗ Ngọc Minh nghiêm túc lắng nghe, vừa nghe đôi mắt càng trừng to hơn.
Xem ra, ngài Đức Khánh đã lặng lẽ gài một người trong tập đoàn Vũ Nặc rồi đây!
“Ngài Đức Khánh, làm như vậy có nên không? Có thể dẫn đến…” Đỗ Ngọc Minh có chút do dự.
Đức Khánh xua xua tay vài cái: “Không sao! Bọn họ không dám đâu! Nếu như thật sự dám làm như thế thì trước hết cứ ra tay tiêu diệt khối tập đoàn Vũ Nặc đi, hừ!
“…Vâng!”
Đỗ Ngọc Minh không dám nói nhiều, vẫn nên tiếp nhận mệnh lệnh đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ thì hơn.
“Ha ha, tôi muốn cắn nuốt khối tập đoàn Phong Hạo, cũng muốn nuốt cả khối tập đoàn Vũ Nặc kia.”
“Tôi cũng đã nuốt được Tam Giác Vàng rồi, vậy thì tất nhiên cũng muốn nuốt trọn đất Nam Cương.”
“Về phần Việt Nam ấy à, tôi muốn bức ép như thế nào thì sẽ cứ bức ép như thế đó.”
Đức Khánh lạnh lùng cười lên, kéo người phụ nữ bên cạnh vào lòng, sau đó bắt đầu giở trò táy máy.
Chẳng ai ngờ được dã tâm của ông ta lại lớn đến như vậy!
Bảy giờ tối.
Một đoàn chiến binh lớn xuất phát từ Nam Cương, tụ họp đến căn cứ của khối tập đoàn Vũ Nặc.
Ngày nay, Tam Giác Vàng được chia ra thành hai khu lớn, gồm Bắc và Nam.
Khối tập đoàn Phong Hạo chiếm cứ ở phía Bắc, còn căn cứ của khối tập đoàn của Vũ Nặc thì được dựng nên ở khu lớn phía Nam.
Cho nên căn cứ của khối tập đoàn Vũ Nặc, vừa đúng lúc lại hỗn loạn với đường biên giới của Nam Cương.
Cứ như vậy, quân cứu viện của Nam Cương phái đến mới có thể tiến vào căn cứ của tập đoàn Vũ Nặc một cách dễ dàng mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Mỗi một đội ngũ đi từ phía xa đến, lần lượt đi vào tập đoàn Vũ Nặc.
Đương nhiên cánh cửa lớn của tập đoàn Vũ Nặc vẫn luôn rộng mở, dù cho người đi vào là ai cũng chẳng chối từ.
“Chào mừng mọi người! Chào mừng mọi người đã đến đây!”
“Chào các bạn, tôi là quân sư Kim Phong của tập đoàn Vũ Nặc.”
Cao Phong đưa vài người sĩ quan phụ tá và rất nhiều chiến sĩ đến, họ xếp thành hàng chào đón những người này.
“Quân sư sao? Quả thực là ở đền thờ nhỏ này có nhiều quy tắc quá mà.”
Một người trẻ tuổi từ bên Nam Cương đi qua, cậu ta lạnh lùng cười khẽ.
“Khụ…” Cao Phong chẳng tức giận chút nào, anh cười nói: “Dù nhỏ nhưng vẫn rất đầy đủ mà! Xin hãy thông cảm cho.”
“Dù nhỏ nhưng vẫn đầy đủ ấy à? Ngược lại tôi lại không thấy như vậy.”
“Nếu thật sự cái gì cũng có, còn cần mượn người Nam Cương của chúng tôi sao?”
Một người trẻ tuổi khác trong hàng ngũ cũng lạnh lùng cười một tiếng, chẳng buồn che giấu đi biểu cảm khinh bỉ trên mặt của mình.
“Ha ha ha!”
“Anh Vân, anh đừng nói thẳng như vậy, anh làm mặt của những người anh em bên khối tập đoàn Vũ Nặc đỏ lên hết cả rồi kìa! Mặc dù điều anh nói đều là sự thật cả đấy.”
“Các người không biết năng lực càng mạnh thì trách nhiệm càng nặng nề hơn sao, ai bảo Nam Cương chúng ta lớn mạnh cơ chứ, có đúng không nào?”
“Ài, quả thật là thế đấy. Xem ra ngoại trừ chiến sĩ Nam Cương chúng ta ra thì đa phần những người khác đều là phế vật cả.”
Những người chiến sĩ Nam Cương cũng đi theo đến đây, trên mặt của họ đều là sự châm biếm, chế giễu.
Bọn họ không che giấu sự kiêu ngạo của mình một chút nào, tựa như họ có thể đến giúp tập đoàn Vũ Nặc chỉ đơn giản là bố thí mà thôi.
Nhưng suốt cả quá trình này, Cao Phong chẳng hề tức giận chút nào, thậm chí còn không hề thay đổi sắc mặt dù chỉ là một chút, cũng chẳng buồn bực gì cả.