Cao Phong liếc nhìn túi quần của Trần Lập Đông, anh có thể nhìn thấy một góc của chiếc vé vào cửa.
"Không sao, tôi tự đi mua một cái.” Cao Phong nhẹ giọng nói.
"Tôi sợ là không được. Vé hôm nay đã bán hết rồi đúng chứ?" Trần Miễn Như, con gái của Công ty Giải trí Ngôi sao, nói chuyện có phần cười lên sự đau khổ của người khác.
Lúc này, ở quầy bán vé quả nhiên có dấu hiệu đã bán hết vé.
Trần Lập Đông và một số người nữa đều nhìn Cao Phong với vẻ mặt cân nhắc.
Không ai đưa vé vào cửa cho Cao Phong.
"Thôi đi, Kim Tuyết Ngọc, mọi người vào chơi đi, tôi và Cao Phong chờ ở bên ngoài."
Kim Tuyết Mai khẽ cau mày, đưa tay ra và nhét vé vào cửa cho Kim Tuyết Ngọc, trên mặt có chút không hài lòng.
Cô có thể thấy rằng Trần Lập Đông rõ ràng đang nhắm vào Cao Phong.
"Đừng như vậy mà chị, nếu Cao Phong thực sự muốn vào, em sẽ gọi bạn đến xem có thể sắp xếp một chút hay không." Trần Lập Đông giả bộ nói.
"Không cần, cảm ơn.” Kim Tuyết Mai lịch sự từ chối.
Cao Phong đang chuẩn bị gọi điện thoại, Kim Tuyết Mai khó có thể ra ngoài thả lỏng một chút, làm sao có thể khiến cô thất vọng?
Đúng lúc này, đột nhiên có một chiếc vé vào cửa đưa cho Cao Phong.
Một cổ tay trắng nõn, hơi gầy, trên cổ tay nhắn nhụi còn đeo một vòng tay bằng vàng.
"Cao Phong, anh cầm tấm vé này đi!"
Cao Phong hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía người đến.
"Là em?" Cao Phong kinh ngạc nhìn Đường Ngọc Diệp.
Đường Ngọc Diệp đang mặc một chiếc váy trắng như tuyết, càng hiện lên dáng người cao gầy.
Lúc này sắc mặt cô hơi đỏ lên, cầm vé vào cửa đưa cho Cao Phong. "A, là chị Ngọc Diệp!” Kim Tuyết Ngọc phấn khích hét lên.
Đường Ngọc Diệp mỉm cười với Kim Tuyết Ngọc, sau đó đưa vé vào cửa cho Cao Phong.
Kim Tuyết Mai nhìn thấy khẽ cau mày, làm sao Cao Phong lại biết một cô gái xinh đẹp như vậy?
Còn cô gái này có chút quen thuộc, hình như là con gái nhà họ Đường ở thành phố Hà Nội?
Mấy chàng trai đám Trần Lập Đông, không thể không thấy ngạc nhiên khi nhìn vào vẻ đẹp của Đường Ngọc Diệp.
Đường Ngọc Diệp có khí chất của con gái nhà giàu hơn cả Kim Tuyết Mai và Kim Tuyết Ngọc!
Dù sao thì điều kiện mà Đường Ngọc Diệp được hưởng ở nhà họ Đường tốt hơn nhiều so với Kim Tuyết Mai ở nhà họ Kim.
"Cái này... tốt hơn là em nên tự mình dùng đi, tôi có cách." Cao Phong nói, chuẩn bị trả lại vé vào cửa.
"Anh cầm đi, em có chuyện phải làm, phải quay về xử lý, tấm vé này qua hết hôm nay sẽ hết giá trị."
“Được rồi, Kim Tuyết Ngọc, Cao Phong mọi người vào trong đi, em có việc phải đi rồi.” Đường Ngọc Diệp nói xong liền muốn xoay người rời đi.
“Mọi người cũng có thể cùng nhau vào trong mà, chỉ cần tôi gọi điện thoại là được.” Cao Phong dừng lại một chút, cảm thấy có chút xấu hổ.
Trần Miễn Như khẽ cong môi: "He he, anh không biết ở đây kiếm vé khó thế nào đâu."
“Đúng vậy, tưởng đây là vé miễn phí tham quan công viên sao?" Bàng Miểu Nhã cũng mỉm cười.
"Không cần, không cần!" Đường Ngọc Diệp xua tay từ chối, trực tiếp đi thắng.
"Cao Phong, cô ấy là ai?" Kim Tuyết Mai đến gần Cao Phong, duỗi hai ngón tay ra véo cánh tay Cao Phong.
"Bạn học của Kim Tuyết Ngọc!” Cao Phong nhanh chóng giải thích.
"Nhưng sao em lại cảm thấy rằng cô ấy quen thuộc với anh hơn Tuyết Ngọc vậy?" Kim Tuyết Mai khịt mũi chất vấn "Cái này ..." Cao Phong có chút ngẩn người.
"Hừ! Trở về giải quyết anh." Kim Tuyết Mai nhéo nhéo Cao Phong, giống như một cô gái nhỏ đang tức giận.
Cao Phong cười khổ lắc đầu, không nói gì.
Bây giờ tất cả mọi người đều có vé, Trần Lập Đông không nói gì được, chỉ có thể đưa người vào trang viên.
“Chị Ngọc Diệp, đây là hai tấm vé em phải nhờ rất nhiều người mới có được. Chị cứ như vậy mà đưa cho người ta sao?” Một cô gái đang ăn kem nhìn Đường Ngọc Diệp không nói nên lời.
Đường Ngọc Diệp cúi đầu, trầm mặc vài giây, sau đó nói: "Lúc trước anh ấy cũng giúp đỡ chị, chẳng lẽ chị không nên giúp anh ấy sao?"
“Chờ đã, người mà chị thích, không phải là anh ta chứ?" Cô gái sửng sốt.
Thấy Đường Ngọc Diệp không nói gì, cô gái đã biết rõ những gì mình nghĩ là đúng.
"Vậy thì chị có cơ hội tốt như vậy, sao không vào chơi với anh ta mà còn đưa vé nữa!" Cô gái nhanh chóng lấy vé ra.
"Bạn gái anh ấy ở đây..." Đường Ngọc Diệp có chút xấu hổ.
"Chị! Đi thôi, đi thôi, hôm nay không chơi nữa."
“Thật sự không ngờ Đường Mạnh Đình cũng rơi vào bể tình, không sợ bị chết đuối sao?” Cô gái bất lực lắc đầu, sau đó đi về phía một chiếc xe Maserati
"Đừng giận mà, không phải chỉ là không đi chơi được thôi sao? Chị mời cô đi mua sắm, hôm nay chị sẽ chi trả toàn bộ!" Đường Ngọc Diệp nói như đang giận hờn.
"Oa! Chị gái tốt, chị gái tốt, vậy em đổi ý, em sẽ giúp chị theo đuổi anh ta!"
"Người có vợ thì sao chứ? Chỉ cần cuốc được vung tốt thì không có chuyện đào tường không thành!", Cô gái cười.
Đường Ngọc Diệp lắc đầu bất lực, sau đó hai người lên xe rời đi.
Nghe vũ hiên bên trong trang viên.
"Đối với quả bóng bowling này, tư thế, sức mạnh và góc ném phải được nắm vững thì mới có thể đánh đổ toàn bộ!"
Trần Lập Đông đang cầm một quả bóng bowling trên tay và giải thích cho mọi người.
Kim Tuyết Ngọc cũng đang cầm một quả bóng bowling, rất nghiêm túc lắng nghe.
“Cố lên, Kim Tuyết Ngọc, anh dạy em!" Trần Lập Đông cười nhẹ, chuẩn bị nắm lấy