Chương 3634
“Chúng vậy mà lại gấp gáp đi tìm cái chết đến như vậy, vậy tôi chỉ đành là theo thôi, toại nguyện ước vọng của bọn họ.”
Cao Phong nhìn đám người đó từ trên cao, mặt mày vô cùng bình tĩnh.
“Con mẹ nó, anh có ý gì? Mẹ kiếp, anh muốn giết ai?”
Anh Vân sờ vào vũ khí nóng trên tay, gào lên với Cao Phong.
“Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!”
Trong chớp mắt, hàng ngàn bọn cường đạo Nam Cương đều cầm vũ khí lên, lần lượt đứng dậy.
“Cao Kình Thiên tôi, dao sắt ở trong tay!”
“Muốn trảm được thiên hạ thì phải chém được người nên chém!”
“Các người nhìn kỹ rồi đấy, con dao này của tôi muốn giết người phía dưới!”
Cao Phong từ từ cầm con dao sắt lên, lại chầm chậm phi về phía của đám xâm lược Nam Cương kia.
Con dao mang theo ánh sáng lạnh lẽo, lưỡi dao tỏa ra khí lạnh, nhắm chuẩn vào đám người kia.
Hàng ngàn cường đạo Nam Cương đều vô cùng hoang mang.
Tên Kim Phong này rốt cuộc muốn làm gì vậy?
Sao cứ cảm thấy lời anh nói giống như bị bệnh thần kinh vậy?
“Không đúng! Anh ta nói anh ta tên Cao Kình Thiên?”
“Cao Kình Thiên… Cái tên này sao lại quen quen nhỉ?”
“Không phải anh ta tên Kim Phong hay sao? Con mẹ nó, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đừng quan tâm nhiều chuyện thế, đầu tiên cứ đánh trước, chuẩn bị tấn công, mọi chuyện không đúng cho lắm đâu.”
Đám người Nam Cương vô cùng chấn động, chúng lần lượt giữ chặt vũ khí trong tay.
“Anh, Kim Phong, anh muốn làm gì?”
Anh Vân trừng to mắt, mắng Cao Phong.
Khéo môi Cao Phong nở nụ cười lạnh, anh nhàn nhạt nói: “Có đường đi, để tôi tiễn các người đi.”
Một câu này khiến đám Nam Cương càng thêm kinh ngạc.
Trong lòng xuất hiện dự cảm chẳng lành.
“Ai cho các người cái gan sỉ nhục anh em của tôi, động đến người bên cạnh tôi?”
“Không biết tốt xấu, vậy thì tôi sẽ tiễn các người lên đường sớm một chút!”
Cao Phong hừ lạnh một tiếng, vung tay lên.
“Giết!”
Bốn phương tám hướng truyền tới tiếng hô hào kinh thiên động địa.
Đám người Lào Cao mở to mắt ra nhìn.
Cao Phong như một cây súng, tay trái cầm dao, tay phải phất lên!
“Giết!”
Tiếng hô hào vang lên từng đợt.
“Bang!”
Dao của Cao Phong đập vào lan can sắt, trong chớp mắt nó bắn ra vô số những tia lửa.
“Giết!!”
Tiếng hô hào chấn động trời đất lần thứ vang lên.
Tiếng giết chấn động, giống như mưa bom bão đạn, cuồn cuộn lao tới.
Bốn phương tám hướng liên tục vang lên tiếng hô hào.
“Mẹ kiếp! Con mẹ nó, anh dám bẫy tôi!”
“Mẹ nó nữa lại còn có cả kiểu nãy nữa, dám động vào chúng tôi, chỉ dựa vào đám rác rưởi các người mà cũng dám độn vào chúng tôi?”
Anh Vân cắn răng nghiến lợi, một chân đạp vỡ bình rượu.
Mặt Cao Phong mang theo nụ cười lạnh, trong ánh mắt vô cùng khinh thường.
Đối diện với đám rác rưởi này, ngay cả suy nghĩ giải thích anh cũng không có.
“Chiến sĩ bốn phía, nghe tôi ra lệnh, khai hỏa!”
Cao Phong đột nhiên phất một lá cờ, trong chớp mắt huy động cả đội cờ chiến đấu.
Lá cờ cũng có ngôn ngữ của riêng nó.
Lá cờ chiến đấu mà Cao Phong bày ra này lập tức tiến công.