RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3663

“Rào rào!”

Hai ngàn tên cường đạo Nam Cương đều đang cười lạnh và khinh thường, đồng loạt rút ra vũ khí lạnh.

Đám người Cao Phong, bọn họ căn bản không coi ra gì.

Hai nghìn người đối đầu với hơn 300 người, cho dù là 5 đánh một cũng có người đứng cổ vũ trợ uy cho bọn họ.

“Tiểu đội trưởng, tại sao, tại sao bọn họ ngu ngốc như vậy? Đầu hàng, không được sao?”

Một người chiến sĩ Việt Nam, cắn răng gầm nhẹ.

“Trong mắt một số người, tôn nghiêm còn quan trọng hơn cả mạng sống.”

“Có những lúc, thà rằng chết cũng phải giữ khí phách.”

“Trên thế giới này, làm gì có đúng sai, Hai Trương trong lúc xung động vì để bảo vệ cột mốc biên giới mà trả giá bằng cả tính mạng, có thể phân rõ đúng sai sao?”

Những lời của tiểu đội trưởng làm mọi người rơi vào yên lặng.

“Những gì chúng ta có thể làm đó là bảo trì tôn trọng.”

“Lúc này, bọn họ đang chiến đấu vì tôn nghiêm của Việt Nam, xứng đáng để chúng ta tôn trọng.”

“Xứng đáng mỗi một người Việt Nam chúng ta tôn trọng!”

Tiểu đội trưởng trợn tròn đôi mắt, từng giọt từng giọt nước mắt từ trong hốc mắt không ngừng rơi xuống.

Bao nhiêu chiến sĩ Việt Nam, toàn bộ đều yên lặng.

“Anh Phong!”

Sĩ quan phụ tá đứng sát bên cạnh Cao Phong, thấp giọng gọi một tiếng.

Là thuộc hạ thân cận nhất bên cạnh đại ca, bọn họ phải đặt an toàn của đại ca là trên hết trong mọi trường hợp.

Bây giờ, Long Tuấn Hạo và Liễu Anh Trạch không ở đây, vậy thì anh ta phải bảo vệ an toàn của Cao Phong trong mọi trường hợp.

Trước khi anh ta chết, Cao Phong không thể xảy ra chuyện.

“Anh em, chuyện hôm nay, đúng là tôi đã xử lý quá xúc động, đã làm liên lụy mọi người.”

“Nhưng chuyện đã đến nước này thì không nói đúng sai nữa.”

“Nếu như có kiếp sau, chúng ta lại làm anh em tốt của nhau!”

Cao Phong thở ra một hơi, cắn chặt răng nhìn về hướng hai nghìn cường đạo đối diện.

“Anh em tốt!”

Hơn ba trăm người cắn răng gào thét.

“Giết!”

Cao Phong thét lên một tiếng, một tay cầm đao, xông lên trước tiên.

“Giết!”

Hơn 300 chiến sĩ theo sát sau đó, mạnh mẽ xông theo Cao Phong.

“Ầm ầm ầm ầm ầm!”

300 người cùng nhau chạy nhanh, làm chấn động cát bụt một mảnh đất lớn, cát bụi tầng tầng lớp lớp tung bay, tạo thành một đám bụi bay mù mịt.

Sau lưng là hơn trăm anh em đã hy sinh.

Mà vào thời khắc này, bọn họ phải chiến đấu đến cùng vì hai chữ tôn nghiêm.

Một câu tử chiến Nam Cương mang theo biết bao chua xót và bi tráng.

“Giết!”

Cao Phong trợn to đôi mắt, một đao vung lên.

“Xì xì!”

Một tên cường đạo Nam Cương bị Cao Phong chém đầu.

Máu tươi điên cuồng trào ra, trong chớp mắt đã tung tóe trên mặt Cao Phong.

Cao Phong giơ tay lau máu tươi trong mắt, đôi mắt đỏ thẫm, dùng chân đá tên cường đạo đó ra vài mét.

“Giết! Giết! Giết!”

Hơn 300 chiến sĩ, chiến đao trong tay không ngừng vung lên, mỗi người đều đang gào thét.

Tất cả mọi người đều đoàn kết chặt chẽ xung quanh Cao Phong, một bên còn phải để tâm đến an toàn của Cao Phong!

“Keng!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi