RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3671

Ông Trần vẫy vẫy tay, nhân tài của ông từ từ bỏ vũ khí xuống.

“Một câu!”

“Nói với phía biên cảnh, phải phát binh ở Nam Cương!”

Trong mắt Diệp Thiên Long đầy tơ máu đỏ, giọng điệu cực kì cứng rắng.

Anh ta lúc này căn bản không phải là yêu cầu, mà giống như mệnh lệnh hơn.

Ra lệnh cho ông Trần, mạnh mẽ thế nào đây?

Lâm Thừa Khải, giống như những người khác, tất cả đều im lặng không nói lời nào.

Không chỉ vì Diệp Thiên Long là Thiếu tướng.

Còn bởi vì, bọn họ đang có cùng suy nghĩ với Diệp Thiên Long.

Bọn họ đều hy vọng có thể phái người đi tới biên giới, còn còn hậu quả sau này thì tính sau.

“Tôi, tôi không làm được.”

Ông Trần thở dài, từ từ nắm chặt hai bàn tay lại.

“Không làm được cũng phải làm!”

“Có phải nghi ngờ tôi đang uy hiếp các người không?”

“Đừng nghi ngờ, đây là sự thật!”

Diệp Thiên Long bước lên mang cấp hàm ba sao, phát sáng lấp lánh.

Tôi hôm nay chính là đang uy hiếp các người đấy.

“Tướng Diệp, ông Trần…”

Lâm Thừa Khải ngay khi chuẩn bị nói, Diệp Thiên Long bước một bước tới tới gần trực tiếp đưa ra một cây súng lục nhắm thẳng vào đầu Lâm Thừa Khải.

“Biệt Tú Ân, ông đây không nói chuyện với cậu, cư xử thành thật với tôi trước đã.”

“Ông Trần, ông có phái quân đi hay là không?”

Diệp Thiên Long chĩa họng súng vào vào đầu Lâm Thừa Khải, trợn tròn mắt nhìn ông Trần.

“Tôi…” ông Trần khẽ thở dài.

“Đừng viện cớ với tôi!”

Diệp Thiên Long trợn to hai mắt quát :” Lúc trước nghe nói nó hại chết hàng ngàn người của mình, các người rất tức giận, nói muốn trừng phạt nó!”

“Bây giờ nó gặp nạn, các người lập tức muốn phủi sạch hết quan hệ với nó, mẹ nó, đây là cái đạo lý cho má gì thế?”

Diệp Thiên Long trong lòng lúc này vô cùng tức giận, trực tiếp đánh mất lý trí.

“Tôi không phát động được! Thiên Long, ông phải bình tĩnh lại!”

Ông Trần lại thở dài, đưa tay đỡ lấy cánh tay Diệp Thiên Long.

“Bình tĩnh? Con rể của tôi phải một mình đi ra biên giới, tại sao chứ?”

“Nó liên tục lập công, chém mấy ngàn quân địch, chiến đấu sống chết, nó là vì ai chứ?”

“Nó vì chiến sĩ biên giới đòi lại công đạo, giữ gìn cột mốc biên giới, sẵn sàng phục kích, là vì uy nghiêm của ai?”

“Giờ ông lại nói tôi phải bình tĩnh!”

Diệp Thiên Long trợn to mắt, hỏi ba lần.

Ông Trần lúc này im lặng.

Diệp Thiên Long trợn to hai mắt, nếu không phải anh ta đang cách Nam Cương xa xôi, thì cần gì tới đây nói chuyện với ông Trần?

“Tướng Diệp, ông Trần vừa rồi muốn phát phát binh…”

“Nhưng, cấp trên vì đại cục đã lấy lại binh quyền của ông Trần.”

Vu Chính Bình cẩn thận, giọng điệu rất nhẹ nhàng giải thích một câu.

Diệp Thiên Long nghe vậy đầu ong ong.

“Được lắm! Được lắm!”

Diệp Thiên Long chậm rãi bỏ khẩu súng xuống, liên tục nói hai từ “Được lắm”.

Ngay sau đó, Diệp Thiên Long trực tiếp duỗi tay ra, nắm lấy quân hàm của ông đột ngột xé nát.

“Chào!”

Hai tấm quân hàm bị Diệp Thiên Long xé rách.

“Diệp Thiên Long tôi, từ hôm hôm nay rút khỏi quân đoàn, tự dỡ bỏ quân hàm!”

“Từ nay về sau, rút quốc tịch, không còn liên quan gì đến Việt Nam này nữa!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi