RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3676

Đức Khánh sau khi nghe xong không nhịn được ha hả cười lớn, trong lòng lại tràn đầy kinh thường.

“Bây giờ tôi ngược lại cảm thấy liệu có phải là khối tập đoàn Vũ Nặc kia cố ý bỏ qua cho đám người Cao Kình Thiên rồi sau đó đặt bẫy hãm hại bọn họ không?”

“Nếu không thì tại sao khối tập đoàn Phong Hạo có nhiều như như thế lại không có ai đến chi viện chứ?”

Đức Khánh hơi vuốt cằm, cười lạnh nói: “Nói không chừng thật đúng là như vậy, tên quân sư Kim Phong của khối tập đoàn Vũ Nặc kia làm việc khá thâm độc, anh ta đây là muốn mượn dao giết người?”

“Cố ý thả đám người Cao Kình Thiên ra, sau đó mượn tay Nam Cương chúng ta giết Cao Kình Thiên, khiến cho khối tập đoàn Phong Hạo kia ghi hận chúng ta?”

“Nếu là chúng ta phát sinh đại chiến, Vũ Nặc bọn họ sẽ ngồi làm ngư ông đắc lợi? Ha ha ha! Nực cười!”

Đức Khánh ha hả cười lớn, lúc này cảm thấy chỉ số thông minh của chính mình quả thực là có thể nghiền ép hết thảy mọi người trong thiên hạ.

“Bọn họ cũng không ngẫm nghĩ khối tập đoàn Phong Hạo sẽ vì một người chết mà tấn công Nam Cương chúng ta?”

Đức Khánh nói tới đây càng nhịn không được cười khẩy.

Mà dưới bục tên thanh niên mặc áo đen cũng khe khẽ gật đầu.

Bởi vì ở Nam Cương bọn họ, mỗi khi có vị lão đại của doanh trại nào chết, lập tức sẽ có người giành lấy vị trí.

Nói báo thù cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi.

Vốn chính là một đám người bởi vì lợi ích mà cột chặt vào nhau chứ nào có cái gì gọi là tình cảm anh em thân thiết đâu chứ?

Ở trong mắt bọn họ lợi ích là cao hơn hết thảy mọi thứ.

Thế nên bọn họ nghĩ khối tập đoàn Phong Hạo cũng sẽ giống như bọn họ.

Chỉ cần Cao Kình Thiên chết, khối tập đoàn Phong Hạo khẳng định sẽ có vị lão đại mới xuất hiện.

Sau đó nhiều lắm là hô lên hai câu khẩu hiệu, rồi cũng chấm dứt chiến tranh chứ gì?

“Ngài Đức Khánh, ngài phân tích rất đúng.”

Tên thanh niên mặc áo đen gật gật đầu, ngữ khí cung kính.

“Ha ha, một đám ngốc.”

“Lại nói khối tập đoàn Vũ Nặc thiếu nợ chúng ta người và vũ khí, đã đưa qua rồi chứ?”

Đức Khánh nâng chén trà lên uống một ngụm, sau đó ngẩng đầu hỏi.

“Báo cáo ngài Đức Khánh, còn chưa có, nếu không ngài lại gọi cho Kim Phong một cuộc điện thoại?”

Tên thanh niên mặc áo đen lắc lắc đầu, sau đó thăm dò hỏi.

Đức Khánh do dự một lúc, vốn không muốn gọi cuộc điện thoại này.

Nếu cứ thường xuyên gọi điện thoại cho khối tập đoàn Vũ Nặc thì chẳng phải là có chút mất thân phận sao?

Nhưng nếu không gọi, ông ta lại không cam tâm.

Vì thế do dự mất vài giây, cuối cùng vẫn là gọi điện thoại qua cho khối tập đoàn Vũ Nặc.

“Hừ! Tín hiệu ở nơi đó của bọn họ thật mẹ nó quá kém! Mười lần gọi thì có đến chín lần không thể kết nối.”

Sau hơn mười giây, Đức Khánh hừ lạnh một tiếng, buông điện thoại xuống.

“Trước cứ mặc kệ Vũ Nặc bên kia! Trước mắt bắt được Cao Kình Thiên mới là đại sự.”

“Đợi tôi nhảy đến ra tay, khối tập đoàn Vũ Nặc nếu như còn không trả lại vũ khí, chúng ta trước hết giết bọn họ.”

Đức Khánh hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức hạ lệnh nói.

“Dạ vâng, em đã nhớ kỹ rồi ạ.” Tên thanh niên mặc áo đen ngay tức thì gật đầu đáp lại.

“Đúng rồi, nói cho Đỗ Ngọc Minh sự việc này phải che dấu xuống.”

“Ngàn vạn lần không được để cho thế lực khác của Nam Cương nhúng tay vào.”

Đức Khánh gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, lại ngẩng đầu phân phó nói.

Tên thanh niên mặc áo đen nghe vậy liền sửng sốt, trong lòng có chút nghi hoặc.

Đám người Cao Phong, tuy rằng lúc này vẫn chưa bị bắt giữ.

Nhưng có thể xác định bọn họ lúc này là đang ở trong khu vực tại Nam Cương.

Nếu như có thêm thế lực khác trợ giúp vây chắn, đám người Cao Phong tuyệt đối là có lắp thêm cánh cũng không thể chạy thoát được!

Đức Khánh vì sao lại không để cho người khác hỗ trợ chứ?

“Như thế nào, có điều khó khăn?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi