RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3697

Trong hai ngày qua, Vu Chính Bình trực tiếp chuyển chỗ đến ở nhờ chỗ ông Trần, mỗi ngày khi thức dậy đều tập trung ở đây, chờ tin tức từ Cao Phong.

Lúc này, mọi người vẫn luôn giữ im lặng, vẻ mặt lo lắng không yên.

“Ông Trần, có người nói là Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch lợi dụng lúc Cao Phong vắng mặt rồi quét sạch những thuộc hạ trung thành của Cao Phong, chuẩn bị lên nắm quyền.”

Vu Chính Bình dừng lại, sau đó ngẩng đầu nói.

“Không thể nào.”

Căn bản ông Trần không hề có chút do dự nào đã lập tức xua tay phản bác.

Bọn họ không biết thân thế của Cao Phong, nhưng ông thì biết cực kỳ rõ ràng.

Trước đây lúc Cao Phong gặp nạn ở Hà Nội, Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch đã vì Cao Phong mà bỏ ra bao nhiêu chứ?

Long Tuấn Hạo lập ra khối tập đoàn Phong Hạo, chính là để lập nên lực lượng phòng bị cho Cao Phong, suýt chút nữa còn bỏ cả mạng.

Nếu cậu ta muốn soán ngôi, cơ bản không phải đợi đến tận hôm nay.

Trước đây, lúc Cao Phong trở lại thành phố Hà Nội, bọn họ có thể hoàn toàn giả vờ như không biết, thậm chí họ quay lại đây cũng không ai có thể làm gì được bọn họ cả.

Cho nên những lời Vu Chính Bình đã nói không có chút gì có thể chứng mình được cả.

“Ông Trần, còn có người nói, khối tập đoàn Phong Hạo như rắn mất đầu, rơi vào hỗn loạn.”

“Để chiếm đoạt ngôi vị, nhiều vị tướng nhỏ đã tự lôi kéo nhân lực về phía mình rồi tấn công lẫn nhau để tranh giành vị trí thủ lĩnh.”

Lâm Thừa Khải dừng lại môt lúc, cũng nói ra những lời như thế.

“Sẽ không đâu!”

Tuy nhiên, ông Trần lại lắc đầu, không tin chút nào.

Mặc dù Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch không bằng Cao Phong thật.

Nhưng khối tập đoàn Phong Hạo chắc chắn có thể sống sót.

Điều quan trọng nhất là chỉ cần tìm hiểu một chút về quá khứ của Cao Phong, chắc chắn sẽ hiểu rõ một chuyện…

Nếu xuất hiện kẻ phản bội, có thể sẽ nằm trong số thuộc hạ của cậu ấy.

Nhưng đó chỉ là một số ít mà thôi.

Hầu hết những người khác đều vô cùng trung thành, phần lớn cũng cực kỳ chính trực.

Có thể nói đây là trâu tìm trâu, ngựa tìm ngựa.

Chính vì Cao Phong là một người coi trọng tình, coi trọng nghĩa, cho nên bên người cậu cũng tụ họp được một nhóm người hệt như thế, ai ai cũng là người trọng nghĩa tình.

Đây là một điểm mà người ngoài ghen tị bao nhiêu cũng không có được.

“Ông Trần, ông nghĩ thế nào?” Vu Chính Bình sờ sờ sau ót, hỏi ông.

Ông Trần chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm bên ngoài ô cửa sổ.

“Tôi cảm thấy đây là khối tập đoàn Phong Hạo đang tấn công tập đoàn Vũ Nặc.”

Nghe lời này của ông Trần, tất cả mọi người đều sửng sốt.

khối tập đoàn Phong Hạo đang tấn công tập đoàn Vũ Nặc.

Chuyện này không khoa học.

Hoàn toàn không có lý do gì cả!

“Đừng hỏi nữa, chờ tin tức ngày mai đi.”

“Tôi cũng chỉ suy đoán thôi, nhưng hiện tại tôi cũng chỉ nhìn ra khả năng duy nhất là cái này.”

Trong mắt ông Trần hiện lên một chút thâm sâu khó đoán.

Vu Chính Bình và Lâm Thừa Khải nhìn nhau, gật đầu và không nói gì thêm nữa.

Lúc này, khu nhà họ Diệp ở thủ đô cũng đèn đuốc sáng trưng hệt vậy.

Diệp Thiên Long chậm rãi đặt điện thoại di động cá nhân xuống, sững sờ vài giây, cầm một điếu thuốc trên mặt bản đồ nằm trên bàn lên rồi châm lửa.

“Tướng Diệp, ông nói sao?” Trọng Dương Bình vội vàng hỏi.

Sau khi trở về từ chỗ ông Trần, Diệp Thiên Long đã nghiên cứu kỹ bản đồ của Nam Cương, sau đó cũng đã tìm ra cách liên lạc với người bạn cũ của ông ở Nam Cương rồi.

Sau đó ông đã cố gắng hết sức để nghĩ cách, thuyết phục người bạn cũ giúp đỡ.

Diệp Thiên Long cùng bên kia trò chuyện vài thứ cuối cùng rốt cục cũng định ra phương án trợ giúp Cao Phong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi