Khi đó Vương Nhất Phi đặc biệt hưởng thụ cảm giác quyền lực này.
Chỉ cần anh ta dậm chân một cái là không một ai dám thở mạnh.
Hàng trăm người đều kính nể anh ta vậy thì sao mà anh ta không vênh mặt lên được cơ chứ?
"Nhận lỗi mau! Nói xong thì tất cả mọi chuyện liền được giải quyết." Lúc này Tả Vinh Hiển cũng đứng sau lưng Vương Nhất Phi phụ họa.
Ánh mắt Bàng Miểu Nhã lóe lên, sau đó đứng lên đầu tiên nói: “Anh Phi, thực xin lỗi! Là lỗi của chúng tôi."
"Tôi kêu cô cúi đầu xin lỗi, cô không hiểu sao?" Một người thanh niên từ phía sau lưng Vương Nhất Phi bước tới nói.
“Anh Phi, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi!” Bàng Miểu Nhã lần này liền trở nên thông minh, nhanh chóng cúi đầu xin lỗi.
Trần Miên Như cắn môi nói xin lỗi.
Thấy cả hai người đều xin lỗi, làm sao bọn họ dám chần chừ nữa, họ cũng nhanh chóng bước lên.
Cả năm sáu người, cả nam sinh lẫn nữ sinh đều cúi đầu xin lỗi.
Vương Nhất Phi càng ngày càng kiêu ngạo, tầm mắt ở tận trên trời, giống như anh ta có thể một tay che trời vậy.
Khi đến lượt Trần Lập Đông, hắn nghiến răng những cũng không dám do dự quá lâu liền cúi đầu xin lỗi.
"Haha, rác rưởi, một lũ rác rưởi! Không phải rất lợi hại sao?" Vương Nhất Phi vươn tay vỗ vào cổ Trần Lập Đông và tát hắn một cái.
Mà lúc này, trong sáu bảy người ở đây chỉ còn Kim Tuyết Ngọc là chưa nói xin lỗi. Cao Phong và Kim Tuyết Mai đang ngồi ở bờ hồ cách đó không xa.
"Còn cô, xin lỗi mau!” Vương Nhất Phi chỉ vào Kim Tuyết Ngọc nói.
Trong lòng Kim Tuyết Ngọc rất tức giận, nhưng cũng không dám phản kháng, miệng nhấp nháy định nói lời xin lỗi.
"Tuyết Ngọc, lại đây, ngồi cạnh anh."
Đúng lúc này, một giọng nói bình tĩnh truyền đến.
Đột nhiên Kim Tuyết Ngọc quay đầu nhìn về phía Cao Phong đang ngồi, gặp ánh mắt bình tĩnh của anh, Kim Tuyết Ngọc bất chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
"Anh cũng có gan trời đấy nhỉ!” Vương Nhất Phi đột nhiên trừng mắt nhìn Cao Phong, giễu cợt nói: “Có người không sợ chết sao? Đúng là gan dạ mà!" “Cô không thoát được đâu, bọn họ đều cúi đầu xin lỗi rồi! Còn riêng cô, quỳ xuống xin lỗi."
Trên mặt Vương Nhất Phi nở nụ cười nham hiểm, nhưng thậm chí Cao Phong còn không thèm liếc nhìn anh ta một cái, mà ra hiệu với Kim Tuyết Ngọc.
Nhìn đám Trần Lập Đông xin lỗi, tất nhiên là Cao Phong không cần quan tâm nhưng để Kim Tuyết Ngọc phải xin lỗi, như vậy thì anh không thể để yên được.
Kim Tuyết Ngọc do dự, nhưng quyết định chọn tin tưởng Cao Phong nên cô ta đi về phía anh.
Vương Nhất Phi nở một nụ cười đen tối, chỉ nhìn Kim Tuyết Ngọc đang đi về phía Cao Phong, anh ta đang nghĩ cách làm sao cho ba người này phải chịu xấu hổ mới được.
Sau khi xin lỗi, Bàng Miểu Nhã và những người khác đều đứng sang một bên, lúc này trên mặt bọn họ đều hiện lên chút khinh bỉ.
"Ngu xuẩn, cô ta thật đúng là ngốc nghếch.”
“Có vẻ như anh ấy có thể chống lại Vương Nhất Phi, cô nghĩ anh ấy là ai?"
"Thành thật mà nói, đừng để ý đến anh ấy, cũng đừng xen vào lúc anh Phi đang đối phó với anh ấy."
Đám người Trần Lập Đông đều nhìn Cao Phong với vẻ mặt khinh thường. Chúng tôi đã xin lỗi vậy với lý gì mà cô ta không xin lỗi, cô ta nghĩ mình là ai chứ? Nhìn thấy Kim Tuyết Ngọc đến bên cạnh Cao Phong, Vương Nhất Phi lập tức kéo đồng bọn đi về phía bên này.
“Đối với sự gan dạ của anh, tôi cho anh một cơ hội, nói đi, anh muốn chết như thế nào?" Vương Nhất Phi hơi nghiêng người nhìn Cao Phong bằng ánh mắt giễu cợt.
Thật sự những gì Cao Phong làm lúc này thật khiến cho người ta cảm thấy hoang mang.
Cao Phong vậy mà cũng không hề sợ hãi, lấy hạt dưa trên bàn nhỏ bên cạnh cho vào miệng cánh, ung dung dậm chân.
Ngay cả Kim Tuyết Mai và Kim Tuyết Ngọc cũng chết lặng!
Đây là lúc nào rồi mà còn cắn hạt dưa?
Cao Phong không chỉ nhàn nhã cắn hạt dưa, mà anh còn nằm phè phỡn trên ghế nằm, nhẹ nhàng rung chân, giống như đang tắm nắng thư giãn.
Như thể những gì Vương Nhất Phi nói chỉ là một cái rắm.
"Tôi không tạt nước vào các anh, vậy tại sao tôi phải xin lỗi?" Kim Tuyết Ngọc trả lời.
Chính Trần Miên Như là người tạt nước vào Vương Nhất Phi, cô ta chẳng liên quan gì đến bọn họ cả.
Lúc nãy Trần Miên Như đã xin lỗi rồi, còn Vương Nhất Phi thì sao?
Vương Nhất Phi duỗi ngón tay ra hơi ngọ nguậy chỉ vào bọn họ cười đùa: “Cô sai rồi, không phải tôi muốn cô xin lỗi tôi! Mà là cô, cô ta và anh ta, ba người, đều phải xin lỗi tôi!"
“Tại sao?" Kim Tuyết Mai cũng hơi nhíu mày thắc mắc.
"Vì tôi là Vương Nhất Phi! Tôi đi theo Trương Lâm Duy! Mà Trương Lâm Duy lại là anh rể của Trương Vũ!"
"Chỉ dựa vào những thứ này tôi đã lớn nhất ở đây! Tôi cho anh một nắm đấy thì thế nào?"
Vương Nhất Phi đột nhiên đứng thẳng, lời nói của anh ta vừa nói ra đều khiến mọi người sửng sốt, nhưng cũng không có ai dám phản bác lại.
Toàn bộ yên lặng!
Không, đó không phải là sự yên lặng...
Bởi vì mặc dù không có ai lên tiếng, nhưng vẫn cắn hạt dưa liên tục không ngừng vang lên.
Mọi người phát hiện ra từ nãy đến giờ, dường như Cao Phong vẫn chẳng sợ hãi gì, vẫn bình tĩnh mà cắn hạt dưa.
Hết lần này đến lần khác, anh liếc nhìn Vương Nhất Phi bằng ánh mắt như nhìn một con khỉ đang làm trò.
Mọi người đều nghĩ, Cao Phong nhất định sợ hãi!
Đổi thành một người nào đó ngồi vào chỗ của Cao Phong, chưa nói đến việc cắn hạt dưa, cho dù là sơn hào hải vị ở trước mặt cũng không dám ăn!
Cắn hạt dưa ngon quá nhỉ?
“Được! Cắn rất tốt, đợi lát nữa thì quỳ