Không ai nghĩ rằng một điều như vậy sẽ xảy ra!
Rất nhiều người xung quanh, vào thời điểm Vương Nhất Lâm xuất hiện, trong lòng bọn họ dự kiến vô số khả năng.
Cao Phong bị đánh đến gãy chân hoặc là bị ném vào bể suối nước nóng uống đầy một bụng nước suối nóng.
Dù sao, số phận của anh chắc chắn cũng không khá hơn là bao.
Nhưng không ai có thể tin rằng những lời trước đây của Cao Phong đã được ứng nghiệm.
Thời điểm Vương Nhất Lâm nhìn thấy Cao Phong, hai chân mềm nhũn, đột nhiên ngã trên mặt đất.
Điều này...
Đây là cái tình hình gì vậy?
Vương Nhất Lâm kia không có trượt dưới chân, tại sao lại ngã ra đất rồi?
Không đợi những người khác phản ứng, Trương Vũ đã đột ngột cất bước, phi nhanh về phía Cao Phong.
Tất cả mọi người đều cho rằng Trương Vũ đang vội vàng bước tới đỡ Vương Nhất Lâm dậy.
Nhưng đến cảnh tiếp theo khiến họ lại bàng hoàng không thốt nên lời.
Chỉ nhìn thấy Trương Vũ bước nhanh đến bên cạnh Vương Nhất Lâm, và sau đó có một tiếng bốp, cũng là đôi chân của mềm nhũng ấy ...
Anh, anh ta thật sự là trực tiếp quỳ gối, quỳ xuống đất!
Anh ta hoàn toàn không đến để giúp Vương Nhất Lâm, càng giống như anh ta đặc biệt chạy tới và quỳ xuống.
"Điều này..."
Nếu nói Vương Nhất Lâm bị trượt, Trương Vũ này còn có thể bị trượt sao? Quỳ trên mặt đất vừa trơn, vừa hướng về phía của Cao Phong?
Có những người với con mắt tinh tường, vào lúc này đã đoán được điều gì đó, và không khỏi bị sốc trước ý nghĩ này.
Thanh niên ngồi trên ghế tựa, có thể không phải là người đơn giản!
"Ngài Lâm, ngài Vũ, hai người đây là đang?" Vương Nhất Phi sững sờ, chuẩn bị đỡ hai người bọn họ.
Trương Vũ bật dậy ngay lập tức, bất ngờ giơ cánh tay lên, tát vào mặt Vương Nhất Phi một cái không thương tiếc.
"Chát chát chát!” Vương Nhất Phi bị tát vào mặt, trực tiếp lui về phía sau năm sáu bước.
“Ai cho ngươi can đảm, dám trước mặt ngài Phong còn gọi người khác là ngài hả?” Trương Vũ chửi rủa.
Sau đó, sắc mặt anh ta trông vô cùng kinh hãi, rầm một tiếng, lại một lần nữa quỳ xuống trước mặt Cao Phong.
Vương Nhất Lâm lúc này mới phản ứng lại, anh ta lăn bò ngồi dậy, cũng đồng dạng quỳ gối trước mặt Cao Phong.
"Ngài Phong!"
Vương Nhất Lâm và Trương Vũ quỳ xuống đối mặt với Cao Phong, đồng thanh chào hỏi.
"Ha!"
Mọi người đều bàng hoàng và kinh hoảng.
Nếu trước đó chỉ là phỏng đoán, thì chứng kiến màn thể hiện của cả hai người này đã có thể khẳng định được rồi!
Vương Nhất Lâm nào có bị trượt chân ngã, thật sự ra là nhìn thấy Cao Phong thì sợ tới mức ngã xuống đất!
Lúc này, Vương Nhất Phi sững sờ, Trương Lâm Duy cũng sửng sốt.
Trần Lập Đông và tất cả mọi người, bao gồm cả Tả Vinh Hiển, đều trông rất sốc.
Hai chị em Kim Tuyết Mai ở bên cạnh Cao Phong đều trợn tròn mắt, rất kinh ngạc.
Đường đường là Vương Nhất Lâm của công ty an ninh Hắc Hổ của Sài Gòn, đó thực sự là ông trùm nắm giữ thế lực ngầm, đó là ông trùm lớn của bọn xã hội đen!
Thế mà lúc này anh ta lại cùng với thuộc hạ Trương Vũ quỳ trước mặt Cao Phong, kính cẩn gọi ngài Phong.
Điều này, làm sao mọi người có thể không bị sốc đây?
Mọi người tim đập loạn xạ, bên trong nội tâm như đang nổi lên một trận giông bão.
Một người xã hội đen máu mặt như thế này, trước mặt Cao Phong, một thanh niên chừng hai mươi tuổi, hoàn toàn nhìn không thấu.
Người như Vương Nhất Phi năm phút trước vô cùng kiêu ngạo, lúc này còn không có tư cách để xách giày cho Cao Phong.
"Xem ra anh vẫn còn nhớ tôi." Cao Phong cười đùa nói.
Giọng điệu của Cao Phong rất bình tĩnh, nhưng Vương Nhất Lâm tinh thần lại bị sốc.
"Ngài Phong dù anh nói cái gì đi nữa, cho dù tôi có quên đi tất cả, tôi cũng không dám quên gương mặt của ngài Phong..." Vương Nhất Lâm cố nén ra khuôn tươi cười, nhưng so với khóc còn xấu hơn.
Những gì hắn ta nói, một chút cũng dám nói giả dối.
Nghĩ đến đêm hôm đó, hàng trăm phát súng nhỏ, hàng trăm người em của Vương Nhất Lâm, tất cả đều bị quét sạch như thể lúa mì bị cắt đi.
Đôi mắt lạnh lùng của người áo đen không có cảm xúc, tư thế cầm súng vững vàng không chút run rẩy, hiển nhiên đã trải qua huấn luyện cực kỳ chuyên nghiệp, giết người vô số!
Cao Phong có thể gọi điện thoại cho một người như vậy, Vương Nhất Lâm có thể không nghĩ ra sao?
Đêm hôm đó, lửa cháy sáng cả một góc trời, tiếng súng nổ như pháo nổ. Gần như, công ty An ninh Hắc Hổ đã bị tắm trong biển máu.
Vương Nhất Lâm trong lòng biết rằng những người mặc đồ đen rõ ràng là hạ thủ lưu tình rồi.
Vì vậy, khi họng súng đang căng ra, hãy nhấn xuống càng nhiều càng tốt để bắn trúng hầu hết các viên đạn trên mặt đất.
Vương Nhất Lâm còn nhớ rất rõ, chính mắt nhìn mặt đất, bị vô số viên đạn bắn trúng, cả mảnh đất đều bị hất tung hết lớp này đến lớp khác!
Viên đạn mạnh mẽ bắn ra, họng súng hơi nhếch lên, e rằng ở Sài Gòn hôm nay đã không có công ty an ninh Hắc Hổ nữa rồi.
Tuy rằng những người áo đen kia chủ yếu là làm cho khinh sợ, nhưng trong lòng Vương Nhất Lâm rất chắc chắn những người đó nhất định có gan bắn giết!
Không tiêu diệt bọn họ, có thể chỉ là muốn cho hắn ta một cơ hội, hắn ta làm sao dám không trân quý cơ hội này?
"Tôi đã nhớ ra anh rồi, tại sao người của anh cứ một lần rồi lại một lần tới chọc tức tôi?"
"Tôi đã nói anh là chó của tôi, cậu ta vẫn không tin” Vẻ mặt của Cao Phong thờ ơ, nhưng trái tim Vương Nhất Lâm chợt thắt lại khi nghe thấy điều đó.
"Ngài Phong, tôi là chó của anh! Tôi ... Tôi ..." Vương Nhất Lâm hàm răng run lên, tim đập loạn xạ.
"Giày của tôi có vẻ hơi bẩn."
Cao Phong bắt chéo chân nghiêng qua, cau mày nhìn đôi dép lê dưới chân.
Mọi người có chút bối rối, không biết Cao Phong có ý tứ gì.
Nhưng Vương Nhất Lâm, là một con cáo già, làm sao có thể không hiểu?
Đây là Cao Phong trừng phạt hắn!
Có thể nhận được sự trừng phạt của Cao Phong, đây cũng là một loại vinh dự!
Sợ thì sợ, nếu Cao Phong còn không thèm trừng phạt bọn họ, thì bọn họ sẽ