Chương 3721
“Thiên hạ đồn thổi là binh lính khối tập đoàn Phong Hạo khủng bố lắm mà, ra cũng chỉ có thế!”
Chỉ một thoáng, những cường đạo Nam Cương cười ha hả, ngay cả vẻ mặt gã trung niên đứng đằng xa kia cũng đầy vẻ khinh khỉnh.
Tuy nói rằng Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch thoạt nhìn thì khí phách lắm nhưng mấy tên cấp dưới của bọn họ thì chưa chắc đã muốn cùng họ chiến đấu ha?
“Ha ha ha! Nói đúng lắm, tôi con mẹ nó cũng sợ!”
Không ngờ rằng Long Tuấn Hạo chẳng những không tức giận mà còn ngửa mặt lên trời cười lớn.
Mấy giây sao, Long Tuấn Hạo ngừng cười.
“Nếu đã sợ thì hãy cho tôi biết các cậu chọn thế nào?”
Long Tuấn Hạo đưa lưng về phía mấy cường đạo Nam Cương, ánh mắt quét qua vô số khuôn mặt của các binh sĩ Phong Hạo.
“Đã tử trận rồi thì có gần kề cái chết cũng không sợ!”
Một phụ tá sĩ quan lúc này tiến lên, chân thành nói với Long Tuấn Hạo.
“Đúng vậy, có kề gần cái chết cũng không sợ!”
“Anh Hạo, bớt văn vẻ đi, hôm nay chúng ta đánh đến long trời lở đất!”
“Phải lấy lại công đạo cho anh Phong của chúng ta, tung hô uy danh của Phong Hạo chúng ta!”
“Phải lấy lại công đạo cho anh Phong của chúng ta, tung hô uy danh của Phong Hạo chúng ta!”
Sau đó, hai mươi vạn binh sĩ Phong Hạo càng hò hét lớn hơn.
Tiếng cười của mấy cường đạo Nam Cương, dừng lại?
Khi mà binh sĩ Phong Hạo nói sợ, trong lòng bọn họ vô cùng khinh thường, châm chọc.
Giờ thì, bọn chúng đã hiểu, cái sợ đến tự đắc của binh sĩ Phong Hạo kia có nghĩa là gì.
Sợ, ai cũng đều sợ.
Nhưng lựa chọn của bọn họ là, sau tử trận sẽ không biết sợ là gì.
“Ha!”
Hơn mười vạn cường đạo Nam Cương đều hít một hơi.
“Ha ha ha! Được!”
“Vậy hôm nay chúng ta, chiến cho thật con mẹ nó đã!”
Long Tuấn Hạo lập tức xoay người lại nhìn về phía hơn mười vạn kẻ xâm lược Nam Cương.
Mà Liễu Tông Trạch lại nhìn về phía bên phải, nhìn về phía mười vạn binh sĩ kia.
Trận hôm qua, Cao Phong dẫn theo nghìn người, liều chết đến cùng.
Ngày hôm nay, Long Tuấn Hạo bọn họ thì cũng có làm sao?
Vẻ mặt Đức Khánh khinh bỉ vô cùng.
Mà gã trung niên đằng xa kia cũng thấy rất thoải mái trong lòng.
Bọn chúng đúng là đang chờ tới giây phút này.
Bọn chúng quả thật là cố ý ép đám người Long Tuấn Hạo phải ra tay.
Như vậy thì bọn chúng mới có lí do diệt trừ tai họa lớn về sau chính là khối tập đoàn Phong Hạo.
Chỉ cần có thể diệt trừ hoàn toàn khối tập đoàn Phong Hạo thì sau này, cho dù Cao Phong còn sống thì có thể làm được gì?
Chỉ dựa vào mình anh thì không thể gây sóng gió tại đất Nam Cương này được.
Cho nên, hôm nay bọn họ nhất định phải nuốt gọn khối tập đoàn Phong Hạo.
“Đội xe tăng, điều chỉnh góc độ, nhắm!”
Gã trung niên cười ha hả, lúc này gã ra lệnh, chuẩn bị bắn một lượt trước, bắn chết hơn vạn người bên khối tập đoàn Phong Hạo rồi tính tiếp.
Long Tuấn Hạo cũng cắn răng ra lệnh, chuẩn bị tiến hành phản kích.
Lúc này, không khí vô cùng thê lương bao phủ lấy trái tim từng người binh sĩ Phong Hạo.
Cho dù bọn họ có hô hào vang dội khẩu hiệu thì khi đối mặt với những đoàn đội trang bị vũ khí hạng năng được huấn luyện nghiêm chính thì việc thoát chết là rất khó.
Có thể nói, đánh xong trận này, hai chữ “Phong Hạo” có thể sẽ bị xóa cùng với “Tam Giác Vàng”.
Toàn quân bị diệt, đó chính là kết cục của bọn họ.
Nhưng, bọn họ có đường lui không?
Không có!
Trừ đoàn đội của mình ra, sẽ chẳng có ai đến giúp cả.
“Đây chính là trận chiến không có đường lui.”