Chương 3749
Tạm thời không đề cập tới quá trình chiến đấu, mà chỉ nói một ngày qua đi, Nam Cương rộng lớn này lại gió êm biển lặng, như thể chưa từng xảy ra trận chiến nào hết.
Sáu giờ tối, ở thủ đô cảnh nội.
“Trung tướng Diệp, tin tức đã truyền tới rồi ạ.”
Trọng Dương Bình cầm chiến báo Nam Cương đã được in sẵn trong tay, rồi sải bước đi vào trong phòng.
“Không cần phải giả bộ thâm trầm với tôi, ông không lừa được tôi đâu.” Diệp Thiên Long liếc mắt nhìn gương mặt giả bộ thâm trầm của ông ta, sau đó cười phất tay.
Gương mặt vốn căng thẳng của Trọng Dương Bình trong nháy mắt đã không giữ nổi, mà trực tiếp bật cười.
“Trung tướng Diệp, ông đúng là nhìn thấu người ta!” Trọng Dương Bình nịnh nọt một cách kín đáo.
“Đừng giở trò này với tôi, nói đi, tin thắng trận thế nào? Tuy tôi biết bọn họ nhất định sẽ thắng lợi, nhưng tôi vẫn muốn nghe chi tiết quá trình một chút.”
Diệp Thiên Long châm một điếu thuốc, rồi dựa lưng lên ghế một cách lười biếng.
Trọng Dương Bình gật đầu, sau đó bắt đầu báo cáo chi tiết.
“Mấy ngày nay, khối tập đoàn Phong Hạo không ngừng làm phiền cường đạo Nam Cương. Cường đạo Nam Cương người nào cũng mệt mỏi rã rời, nằm trong tình trạng kiệt sức. Cuối cùng vào đêm qua, dưới cơn kích động, cường đạo Nam Cương đã liên thủ ba mươi nghìn cường đạo lại, sau đó xông vào khu vực của Tam Giác Vàng, bị Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch mai phục một trận, hơn ba mươi nghìn cường đạo Nam Cương đều bị giết sạch!” Ông ta nói đến đây, hơi dừng lại một chút.
“Hay! Đây là do cường đạo Nam Cương phá vỡ quy tắc trước tiên, John không thể nói được gì. Ha ha.” Diệp Thiên Long cười ha ha, trong lòng rất thoải mái.
Hai lần trước Cao Phong hãm hại đám người Đức Khánh, đã giết được gần tám mươi nghìn người. Giờ lại thêm ba mươi nghìn người này nữa, chỉ trong hơn nửa tháng ngắn ngủi, anh đã giết được một trăm nghìn cường đạo Nam Cương rồi.
Đây là mức độ khủng khiếp gì?
“Giết một người thì là trộm, giết nghìn người thì là anh hùng, giết một trăm nghìn người có thể xưng là chí tôn!”
Diệp Thiên Long rít một hơi thuốc, giọng điệu rất cảm thán. Ông ta không hề thấy đau lòng một chút nào về tính mạng của một trăm nghìn cường đạo Nam Cương đó. Đối với những người đi ra từ trong chiến trường như bọn họ mà nói thì lại càng không có một chút mềm lòng nào.
“Sau đó vào trưa hôm nay, thời tiết ở Nam Cương trong lành, khiến người ta lại càng mệt mỏi hơn. Hai giờ chiều, khối tập đoàn Phong Hạo phái người tiến quân vào trận doanh Nam Cương và tiến hành đánh úp. Cường đạo Nam Cương vội vàng ứng chiến, nên hoàn toàn không địch lại được, bị đám người Long Tuấn Hạo giải quyết nhanh chóng.”
Nghe Trọng Dương Bình nói đến đây, Diệp Thiên Long lập tức thu lại nụ cười, ông ta ngẩng đầu lên.
“Bọn họ cũng tiến vào sao? Có bao nhiêu người tiến vào?”
Trong ánh mắt của ông ta có chút lo lắng, ông ta sợ dưới cơn kích động, Long Tuấn Hạo sẽ dẫn quá nhiều người tới đó.
“Trung tướng Diệp, không nhiều cũng không ít, vừa vặn chín nghìn chín trăm chín mươi chín người!”
Trọng Dương Bình vừa dứt lời thì Diệp Thiên Long đã bật cười một tiếng.
“Chỉ thế thôi à? Vừa vặn ít hơn quy tắc một người? Ha ha ha, lợi hại lợi hại, bọn họ chắc chắn đã liên lạc với Cao Phong rồi.”
Ông ta cười ha ha, trong lòng càng lúc càng vui sướng.
“Chín nghìn chín trăm chín mươi chín người chia thành mười tiểu đội, đồng thời tiến hành đánh úp ba doanh địa. Có rất nhiều cường đạo Nam Cương còn đang trong mộng đẹp thì bị một phát súng bắn chết. Đám người Long Tuấn Hạo tiêu diệt sáu trận doanh với tốc độ nhanh nhất, sau đó cũng nhanh chóng rút lui. Đức Khánh dẫn người tới, bắt đầu đuổi giết bọn họ. Nhưng đuổi đến khu vực sát biên giới thì bị xe tăng chặn kín đường.”
Trọng Dương Bình càng nói lại càng kích động, chỉ hận không thể cùng kề vai chiến đấu với đám người Long Tuấn Hạo.
Loại phương thức chiến đấu chơi đùa với kẻ địch như một lũ ngốc này, thực sự khiến người ta muốn thôi mà không được.
“Tốt! Có thể ổn định tâm trạng dưới ưu thế lớn như vậy, không tệ!”
Diệp Thiên Long chà sát bàn tay, trong lòng càng lúc càng thoải mái.
“Đêm qua giết chết ba mươi nghìn người, hôm nay lại giết thêm hơn mười nghìn quân địch nữa. Hiện giờ tổng binh lực của cường đạo Nam Cương còn chưa đến một trăm nghìn người.”
Trọng Dương Bình hạ chiến báo xuống, trên gương mặt tràn đầy vẻ cảm khái.
“E rằng đây mới chỉ là món khai vị mà thôi.” Diệp Thiên Long gạt tàn thuốc, giọng điệu càng lúc càng tự tin.
“Trung tướng Diệp, ông vừa mới nói, đám người Long Tuấn Hạo đã liên lạc với Cao Phong rồi phải không?” Trọng Dương Bình tiến lên một bước và hỏi.