RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3767

“Á! Á!”

Một viên đan lại một viên đạn bắn mạnh vào trong cơ thể cường đạo Nam Cương.

Chỉ trong nháy mắt máu tươi lênh láng, đám người vốn chỉ bị trọng thương, cũng trực tiếp bị súng bắn loạn bắn chết.

“Phế vật! Thùng cơm! Các người đều là phế vật!”

John ném khẩu súng tự động, sau đó xoay người đi về phía mười vạn binh sĩ ông ta dẫn tới.

Mười vạn binh sĩ dốc toàn bộ lực lượng, còn mang theo vô số hỏa lực hạng nặng, có thể nghĩ tới hao tài tốn của cỡ nào!

Nhưng mà bọn họ khua chiêng gióng trống tiến tới, lại là tiến vào bẫy khối tập đoàn Phong Hạo sắp cho bọn họ.

Chuyện này, người nào có thể không phẫn nộ?

Cho dù John có chức vị quan trọng, tâm trạng trầm ổn, cũng là khí huyết dâng cao.

Ông ta có thể không bị tức tới mức hộc máu, đã xem như năng lực khống chế không tệ.

“Khinh người quá đáng! Các người đi theo tôi tấn công Tam Giác Vàng!”

John đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại, vươn tay chỉ đám cường đạo Nam Cương còn lại quát.

“Tướng quân John, tướng quân John…”

Sĩ quan phụ tá của John vội vàng đi tới, dùng tiếng nước ngoài nhanh chóng giải thích gì đó với John.

Trong lúc này, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng mắng của John.

Nhưng mà cuối cùng, John vẫn được sĩ quan phụ tá khuyên bảo thành công.

“Phù!”

John hít sâu một hơi, sau đó trực tiếp cất bước lên xe.

“Khối tập đoàn Phong Hạo Tam Giác Vàng, tôi chắc chắn phải diệt trừ tận gốc bọn họ!”

“Các ông đợi tin tức của tôi, đợi sắp xếp của tôi!”

John ra lệnh một tiếng, đám cường đạo Nam Cương còn lại vội vàng gật đầu đáp dạ.

Mười vạn binh sĩ của John khua chiêng gióng trống tiến đến, nhưng ngay cả cọng lông đều không gặp, lại một lần nữa quay về.

Mà đám cường đạo Nam Cương còn lại liếc mắt nhìn nhau, cũng mặt xám mày tro, quay trở về doanh địa của mình.

Bên kia, phần Đông Bắc của Nam Cương cách khu vực Tây Bắc này rất xa.

“Ong ong ong!”

“Ha ha ha ha ha! Trâu bò!”

“Ong ong ong!”

Long Tuấn Hạo dẫn tám nghìn binh sĩ, ba nghìn binh sĩ ngồi xe, cộng thêm năm nghìn bộ binh, đang cười ha ha rời khỏi doanh địa của cường đạo Nam Cương.

Kế hoạch ban đầu của bọn họ là lợi dụng thời gian này, dẹp yên một doanh địa của liên minh Nam Cương, sau đó lập tức rút lui.

Nhưng Long Tuấn Hạo thấy thời gian còn sớm, quyết định nhanh chóng dẫn người xông tới, lại tới doanh địa kế tiếp.

Lúc này ở trong doanh địa kia đang ánh lửa ngút trời, lửa mạnh hừng hực phóng lên trời, nhuộm đỏ nửa bầu trời.

Ở trên mấy trăm chiếc xe, toàn bộ đều có thu hoạch lớn là súng và đạn.

Khối tập đoàn Phong Hạo tới hai doanh địa liên minh lớn, xem như buôn bán lời đầy túi.

“Anh Hạo, mẹ nó vũ khí không chứa nổi rồi!”

Mọi người nhao nhao kêu lên, ra sức ôm trang bị lên trên xe.

“Mẹ kiếp! Ngoại trừ tài xế lái xe, những người khác đều đi bộ!”

“Chất đầy vào trong xe cho tôi, chọn thứ tốt, thứ trâu bò mà lấy!”

“Nếu thật sự không lấy nổi, đập bể hết cho tôi!”

Long Tuấn Hạo sờ cái đầu bóng loáng, lúc này hạ lệnh.

Mọi người tuân lệnh, lập tức bắt đầu hành động.

Rất nhanh, mấy trăm chiếc xe bán tải cho binh sĩ dùng đều chất đầy súng ống.

Long Tuấn Hạo đi theo mọi người cùng đi bộ, bắt đầu nhanh chóng rút lui.

Đoàn xe thật dài, cộng thêm mấy ngàn binh sĩ Phong Hạo, chậm rãi trở về Tam Giác Vàng.

Kế hoạch lớn toàn thắng, thắng lợi trở về!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi