Chương 3773
Nhưng vị trí này, chỉ có một người ngồi vào!
“Ông Đức Khánh, tôi thấy ông hiện giờ có thương tích trong người, cho nên đừng nên nhọc lòng như vậy làm gì.”
“Không bằng ông dẫn theo mười ngàn người đi tới phía nam tiếp giáp Cảnh Đông dưỡng lão, những công việc nguy hiểm như vậy, vẫn nên để chúng tôi làm cho.”
Nói tới đây, trái lại ba người cùng chung mối thù, ý kiến thống nhất với nhau.
Đức Khánh hơi híp mắt, im lặng một lát cười nói: “Nhưng tôi đối với địa hình và các phương diện khác ở nơi này, càng thêm quen thuộc hơn các ông.”
“Tôi trấn thủ ở nơi này là thích hợp nhất.”
“Tôi cũng không sợ nguy hiểm, cho nên các ông không cần quan tâm nữa.”
Đôi mắt Đức Khánh thăm thẳm, hiện lên chút nguy hiểm.
Mà ngay sau đó, bên ngoài không biết là cố ý hay vô ý, bỗng nhiên vang lên âm thanh kéo cò súng.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng tràn ngập tức giận.
Cuối cùng bọn họ cũng hiểu rõ, vì sao Đức Khánh nói phải họp ở nơi này.
Nơi này là địa bàn của ông ta, ông ta cho rằng ông ta có thể muốn làm gì thì làm thế đó?
Bên ngoài có âm thanh kéo cò súng vang lên, nhất định là ông ta cố ý đúng không?
“Đức Khánh, ông phải suy nghĩ cẩn thận, chúng tôi không tới đây một mình.”
“Chính vì biết ông sẽ có chủ ý không tốt, khi tôi tới đã dẫn theo sáu ngàn người, không tin ông ra ngoài xem.”
“Hừ! Ông đúng là dũng cảm.”
Ba người ông một lời tôi một câu, lạnh lùng quát Đức Khánh.
Nhưng mà Đức Khánh ngồi yên không cử động, lại càng không có ý đáp lời.
Trong lòng ba người đều cảm thấy rất phẫn nộ, trước khi bốn bọn họ họp, đều nộp vũ khí ra ngoài.
“Con mẹ nó tôi thật sự không nghĩ tới, vậy mà ông chó như vậy!”
“Đã tới lúc này rồi, vậy mà ông còn muốn khơi mào nội đấu? Uổng công ông đây tin tưởng ông như thế!”
Ông phải biết rằng khơi mào nội đấu sẽ có hậu quả gì!
Ba người thấy Đức Khánh không nói lời nào, lại nghiến răng gầm nhẹ một tiếng nói.
“Hậu quả sao? Bây giờ ông đây đều đã tàn phế, còn lo lắng hậu quả gì?”
“Tôi nói cho các người biết, hiện giờ ông đây đã bình nứt không sợ bể, các người nghe theo lời tôi.”
“Hoặc là chúng ta đồng quy vu tận! Đức Khánh tôi dám, các người có lá gan này không?”
Đức Khánh cười mỉa một tiếng, vươn tay chỉ ba người mắng.
Những lời này vang lên, ba người đều rơi vào im lặng.
Quyền lực, quả thực là thứ tốt.
Nhưng đầu tiên là phải đảm bảo mình còn sống, mới có thể hưởng thụ những thứ tốt này đúng không?
“Đừng nói Đức Khánh tôi ỷ thế hiếp người, khu vực phía bắc này nhất định phải do tôi tới trấn thủ.”
“Các người làm sĩ quan phụ tá cho tôi, hoặc là đến phía nam trấn thủ nơi khác đi.”
“Nhưng tôi có thể nhường một bước, tôi chỉ cần năm mươi ngàn người, cho các người hai mươi ngàn người.”
Đức Khánh nói ra những lời này, ba người liếc nhau, âm thầm nghiến răng, nhưng không vội vàng mở miệng.
Mà hiện giờ Đức Khánh đã ăn chắc bọn họ, cho nên không sốt ruột chút nào.
“Được rồi đừng lãng phí thời gian nữa, tôi cho các người mười giây suy nghĩ.”
“Đồng ý, hay không đồng ý?”
“Đừng nói với tôi chuyện các ông có dẫn theo thuộc hạ tới, tạm không nói đến chuyện bọn họ có thể đánh được người của tôi hay không.”
“Tôi tuyệt đối có thể tiễn các người xuống hoàng tuyền trước khi người của các ông xông vào.”
“Các ông tin không?”
Đức Khánh khom người, trên gương mặt xuất hiện nụ cười lạnh lùng, nhìn về phía ba người hỏi.
Ba người cùng im lặng, trong giây phút này, đối diện với ánh mắt của Đức Khánh, vậy mà trong lòng bọn họ sinh ra khiếp đảm.
“Phương Bắc này, nhất định phải do tôi tới trấn thủ!”
“Tôi phải bắt được phế vật Phong Hạo, sau đó chém hết hai chân bọn chúng!”