RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3777

Chỉ trong nháy mắt, tất cả binh sĩ Phong Hạo đều nghe tin lập tức hành động, rất nhanh tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

“Bộ phận xung phong chuẩn bị, hai băng đạn, quần áo nhẹ nhàng xuất phát, lấy tốc độ nhanh nhất tới hiện trường.”

“Súng máy khởi động xe, chuẩn bị ẩn nấp.”

Long Tuấn Hạo không bối rối chút nào, nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh.

“Ong ong ong!”

Cả quá trình chưa tới một phút, đoàn xe đã lập tức xuất phát.

“Tông Trạch, anh có đi không?”

Long Tuấn Hạo cất bước đi tới tay lái phụ một chiếc xe, một tay kéo cửa xe ra kêu.

“Tôi không đi, các anh cẩn thận một chút.”

“Nếu thời gian chiến đấu quá mười phút, bên tôi sẽ dẫn đội qua.”

Liễu Tông Trạch hơi híp mắt, lúc này nói một câu.

“Ok!”

Long Tuấn Hạo khoa chân múa tay ra hiệu, lập tức dẫn người xuất phát.

Chưa tới ba phút, Long Tuấn Hạo đã triệu tập mười hai ngàn người, đi tới chỗ truyền tới tiếng súng.

Phía sau còn có sáu nghìn người thuộc đội cơ động, chuẩn bị xong mọi thứ sẽ nhanh chóng đuổi theo.

Liễu Tông Trạch hơi híp mắt, nhìn về phía mọi người rời đi.

“Cường đạo Nam Cương, thật sự dám tới nơi này sao?”

“Không dám tới mới đúng…”

Liễu Tông Trạch lẩm bẩm, trong lòng có chút nghi ngờ.

Dưới tình thế hôm nay, cường đạo Nam Cương chắc chắn không dám tùy tiện đặt chân vào địa bàn của khối tập đoàn Phong Hạo.

Nhưng cho dù bọn họ tới, dựa theo quy định cũng không thể vượt quá mười ngàn người.

Cho nên Liễu Tông Trạch không hề lo lắng.

Nhưng cũng khó đảm bảo cường đạo Nam Cương sẽ không chó cùng rứt giậu phóng ra toàn quân.

Cho nên Liễu Tông Trạch chuẩn bị đợi ở đây, một khi bên Long Tuấn Hạo chiến đấu với thời gian quá dài, anh ta sẽ dẫn người đi qua vây quét.

“Pằng pằng pằng pằng pằng!”

“Bùm! Bùm! Bùm!”

Chưa tới năm phút, ở phía xa truyền tới tiếng súng dày đặc hơn.

Xem ra hai bên đã gặp nhau.

Liễu Tông Trạch cất bước đi lên đài quan sát, cầm lấy ống nhòm ở bên cạnh nhìn nơi xa.

Quả nhiên nơi xa đã tràn ngập khói lửa chiến tranh, ánh lửa ngút trời.

Mượn ánh sáng ánh lửa trên chiến trường, Liễu Tông Trạch có thể thấy được rất nhiều bóng người, đang không ngừng lắc lư, khẩu súng trong tay phun ra ngọn lửa phẫn nộ.

“Vù! Bùm!”

Trong lúc này còn có hỏa tiễn nổ mạnh.

Không chỉ có đạn hỏa tiễn, thậm chí còn có một ít hỏa lực hạng nặng như đạn xe tăng.

Liễu Tông Trạch nhìn trong lòng kinh hãi, lập tức quay đầu hỏi: “Lúc đám Tuấn Hạo đi, có mang theo hỏa lực hạng nặng không?”

“Báo cáo anh Tông Trạch, không có.”

“Anh Hạo nói cùng lắm là mười ngàn người, hơn nữa vũ khí của cường đạo Nam Cương cũng không tính là mạnh lắm.”

“Dùng súng máy và súng tự động thì có thể xử lý bọn họ.”

Sĩ quan phụ tá ở bên cạnh lập tức xua tay trả lời.

Liễu Tông Trạch nghe đến đó, không nhịn được lo lắng.

Đám người Long Tuấn Hạo không mang theo hỏa lực hạng nặng, mà lúc này ở trong cuộc chiến có tiếng hỏa lực hạng nặng nổ mạnh.

Nói lên cái gì?

Nói lên hỏa lực hạng nặng đến từ bên kia.

“Cậu và Hoàng Quân mỗi người dẫn theo năm ngàn người, dẫn theo hỏa lực hạng nặng đi tiếp viện cho Tuấn Hạo.”

“Nhớ kỹ, phải dùng tốc độ nhanh nhất.”

Liễu Tông Trạch hơi híp mắt, lúc này hạ lệnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi