RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Bộ môn này anh ta am hiểu nhất. Ngày trước ở một phòng tập khác, anh ta đấu với ba trăm hội viên có kinh nghiệm lâu năm được xếp thứ ba, cho nên Cao Phong tuyệt đối không thể so sánh được.

Quả nhiên Hạ Vy và Kim Tuyết Mai đều quay đầu nhìn lại.

"Hay là thôi đi" Cao Phong trả lời.

"Sao lại thôi? Đừng sợ thua. Đàn ông thì phải biết nhìn thẳng vào khuyết điểm của mình. Thua thì phải cố gắng hơn, đúng không nào?" Trương Hàn ra vẻ từng trải mà thuyết giáo Cao Phong.

"Đúng vậy, so cũng không dám so thì gọi gì là đàn ông?" Hạ Vy ở bên cạnh cũng phụ họa theo.

Cao Phong sờ chóp mũi: "Vậy được, anh tới trước đi."

"Cao Phong, anh chưa từng tập thể hình, hay làm thôi đi." Kim Tuyết Mai ngăn lại.

Nghe Kim Tuyết Mai nói vậy, trong lòng Trương Hàn lại càng nắm chắc phần thắng hơn. Cao Phong quả nhiên là người mới.

Còn mình, tuy không tính là quá giỏi giang gì nhưng tuyệt đối có thể so sáng với Cao Phong.

"Ôi trời, Tuyết Mai, đây là chuyện giữa đàn ông với nhau, chúng ta đứng ngoài nhìn là được." Hạ Vy oán trách mà nhìn Kim Tuyết Mai, sau đó lôi cô đi qua.

Trương Hàn cũng không nhiều lời nữa, lúc này nằm thẳng, hai tay chống ở đòn bẩy giữ cho nó cân bằng rồi đẩy vài cái để thích ứng một chút với quà trình này.

Tiêu chuẩn của cuộc thi là hai mươi cân, nếu đổi lại là người bình thường thì có chút quá sức.

Nhưng Trương Hàn hiển nhiên là dễ dàng, đẩy được mấy cái thì nói: "Tăng thêm trọng lượng."

Cao Phong ở bên cạnh lắp thêm một mảnh tạ hai mươi cân đặt ở hai bên.

"Nữa đi, còn chưa đủ, thêm đến một trăm cân!"

Trương Hàn đề cử mấy lần rồi tiếp tục hô, cơ bắp trên cánh tay nổi ra cuồn cuộn.

Hạ Vy ở bên cạnh hai mắt đều nở hoa, ngay cả Kim Tuyết Mai cũng vô cùng kinh ngạc.

Không ngờ Trương Hàn làm quản lý ở công ty mà ở phương diện thể hình cũng có hiểu biết, vóc người cũng không tệ.

Có cầu thì tất có ứng, Trương Hàn nói thêm thì Cao Phong liền thêm.

Không ai chú ý tới, lúc Cao Phong vác quả cân lắp vào đòn bẩy dễ dàng cỡ nào. Một quả cần 20 cân mà nằm trong tay anh chẳng khác nào cục bông.

Cuối cùng, trọng lượng mà Trương Hàn đạt được là 120kg, đẩy được mười lần mới buông xuống.

Trương Hàn thở dốc, hài lòng đứng lên.

Hôm nay anh ta phát huy không tệ. Trước kia kỷ lục cao nhất của anh ta là 110kg, hôm nay tới 120kg đã phá vỡ kỷ lục cũ.

"Anh Cao thấy sao? Anh đến thử chút đi." Trương Hàn cười nhạo mà nhìn Cao Phong.

Cao Phong không trả lời mà tùy ý nằm ở ghế.

"Ha ha, ngay cả khởi động làm nóng người mà cũng không biết, có gì hay mà giả vờ." Trương Hàn cười mỉa trong lòng.

"Cao Phong, anh cứ tùy tiện đẩy hai cái là được rồi" Kim Tuyết Mai có chút lo lắng, dù sao loại máy tập như này không chú ý sẽ làm tổn thương tới cơ bắp.

"Không sao, tăng thêm trọng lượng đi." Cao Phong thản nhiên nói.

"Tăng bao nhiêu? 5kg?"

"Tôi nói rồi, là người mới thì đùng có khoe khoang, không thì rất nguy hiểm." Trương Hàn nhắc nhở.

"Anh nói rất có đạo lý, vậy thêm ít thôi, trước cứ 150kg đi." Cao Phong mỉm cười nói.

Nháy mắt cả ba người đều sửng sốt, 150kg? Tổng là 300kg hai bên? Cao Phong điện rồi sao?

Trương Hàn rèn luyện mấy năm ở phòng tập cũng chỉ nâng được 120kg, Cao Phong này còn đòi 150?

"Anh chắc chứ?" Trương Hàn nhìn chằm chằm Cao Phong hỏi.

"Ừm." Cao Phong gật đầu.

Trong lòng Trương Hàn cười mỉa không thôi. Được đấy, nếu anh đã muốn thể hiện, vậy thì tôi sẽ không ngăn cản nữa.

Sau đó Trương Hàn dùng sức chạy tới hai mang quả cân tới lắp cho Cao Phong. Anh bên ta ngược lại muốn xem Cao Phong làm thế nào mà nâng được 150kg này lên.

"Anh Cao, không phải tôi nói anh nhưng cái thân thể này của anh thì 15kg coi như là nhiều rồi. 150kg thì có hơi..."

Trương Hàn lắp xong thì phủi tay đứng nhìn Cao Phong, đang chuẩn bị chế nhạo một phen thì lời mới nói được một nửa bỗng nhiên khựng lại.

Hạ Vy đứng sau vốn đang định trào phúng một phen thì nháy mắt cũng sững cả người. Cả phòng tập đều lâm vào yên tĩnh.

Chỉ còn Cao Phong lúc này đang nằm trên ghế, hai tay nắm chắc đòn bẩy, cực kỳ nhẹ nhàng mà nâng lên.

Đây chính là 150kg đó, cái này là thật chứ không đùa?

Trương Hàn thậm chí còn không nhìn thấy Cao Phong nâng lên thế nào, chỉ chớp mắt đã lại thấy tạ được nâng lên không trung.

Đồng thời, xem vẻ mặt của Cao Phong thì hình như rất nhẹ nhàng?

"Trời ạ." Hạ Vy che miệng mà kinh ngạc.

Kim Tuyết Mai cũng không thể ngờ nổi là Cao Phong lại mạnh đến thế.

"Quá nhẹ, tăng thêm." Cao Phong giống như đang cầm nắm bông, nâng hạ tạ được mấy lần thì lại muốn tăng thêm.

"Còn, còn thêm?" Trương Hàn hoang mang, trong lòng bối rối không thôi.

Nhìn cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay Cao Phong thì lại càng sững sờ.

"Thêm, thêm tiếp." Cap Phong tùy ý nói.

"Thêm, thêm bao nhiêu?" Trương Hàn trừng to mắt.

"Anh muốn thêm bao nhiêu thì thêm bấy nhiêu."

Trương Hàn nghe vậy thì ngẩn ra, sao đó trong lòng hạ quyết tâm. Được, không phải anh giỏi lắm sao, để tôi xem anh giỏi tới cỡ nào.

Nghĩ vậy, Trương Hàn liền trực tiếp tăng lên 180kg. Anh ta không tin lần này Cao Phong còn có thể nâng lên.

Dưới ánh nhìn chăm chú của ba người, Cao Phong bắt đầu nắm chặt đòn bẩy, sau đó cánh tay phát lực, cơ bắp không ngừng co duỗi.

Đòn bẩy chậm rãi nâng lên, tăng lên 180kg vẫn bị Cao Phong chinh phục.

Theo đòn bẩy lên cao, ánh mắt của ba người còn lại không ngừng trợn to, lại trợn to! Thẳng cho tới khi cánh tay hoàn toàn thẳng băng thì Cao Phong mới chậm rãi thu tay về, sau đó lại lần nữa giơ lên.

Vài giây đồng hồ ngắn ngủi mà Cao Phong đã nâng đượ 10 cái.

Ba người hoàn toàn ngây ra. 180kg, bằng hai người trưởng thành cộng lại, cứ như vậy mà bị Cao Phong nâng lên.

Không ai nói chuyện cả, toàn bộ phòng tập thể dục đều hoàn toàn yên tĩnh. Trương Hàn thật sự bị đả kích.

Cao Phong trong mắt anh ta là người mới, vậy mà lại có thể phá vỡ kỷ lục cao nhất 150kg của anh ta.

Ngẫm lại trước đó, anh ta nói trước mặt Cao Phong là thua thì phải luyện nhiều hơn. Bây giờ cảm thấy câu nói đó quả là mất mặt.

"Xem ra, anh còn phải luyện tập nhiều hơn!" Cao Phong ngồi dậy, liếc mắt nhìn Trương Hàn.

"Khụ, khụ khụ. Anh Cao quả nhiên lợi, lợi hại." Trương Hàn lau mồ hôi trán, đây cũng quá kinh khủng rồi.

Sau đó, hai người cũng không dám chế giễu Cao Phong nữa. Một đống lời sỉ vả của Hạ Vy đều phải nuốt xuống.

Cao Phong muốn chính là kết quả này. Không có bọn họ ồn ào thì vừa hay mình có thể rèn luyện một phen.

Thời gian vừa qua khá bận, chưa thể tập luyện được chút này. Hôm nay có thể thư giãn gân cốt một chút.

Hạ Vy ngoan ngoãn đi không ít, thành thành thật thật kéo Kim Tuyết Mai đi tập máy chạy bộ.

Trương Hàn còn muốn nói gì đó, nhưng vì vừa mới bại bởi Cao Phong nên không dám nói cái khác.

Anh ta cũng suy nghĩ một chút rồi hướng tới chỗ Hạ Vy, giúp Hạ Vy điều chỉnh tư thế chạy bộ.

Cao Phong tập một lúc thì ngồi nghỉ ngơi ở một bên, nhìn tới phía của Kim Tuyết Mai.

Tuy Kim Tuyết Mai chưa tới phòng tập, nhưng trong nhà vẫn có máy chạy bộ, cho nên cũng biết dùng.

Không bao lâu sau, Kim Tuyết Mai trên mặt rịn mồ hôi, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, nhìn như quả đào chín mọng.

Thời gian trôi qua, mồ hôi cũng thấm đẫm áo cô, dán vào làn da thịt trắng nõn.

Trông cứ như vừa dầm mưa, quần áo cũng hiện viền mờ.

Nhưng cô lại không phát hiện ra, ngược lại rất hưởng thụ loại cảm giác nhẹ nhàng thư thái này, có chút quên hết tất cả.

Trương Hàn giúp Hạ Vy điều chỉnh tư thế ở một bên, thỉnh thoảng cũng liếc tới chỗ Kim Tuyết Mai nhìn lén là cho Cao Phong khó chịu mà nhíu mày.

Cao Phong đứng dậy chuẩn bị tới bảo Kim Tuyết Mai nghỉ ngơi thì đúng lúc này, Trương Hàn cũng đi tới chỗ cô, trên mặt mang theo biểu cảm kì lạ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi