RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3800

Kim Tuyết Mai, quả thật là vô cùng kích động.

“Cục cưng, cha sắp trở về rồi, con có vui không?’

Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng xoa bụng, giọng nói dịu dàng hỏi.

Cảm nhận được động tĩnh của sinh mệnh nhỏ trong bụng, Kim Tuyết Mai tràn ngập hạnh phúc.

“Vù!”

Kim Tuyết Mai thay quần áo bầu rộng thùng thình, xoay người đi ra ngoài.

“Vũ Kiên, hôm nay chị nên học món gì đây?”

Kim Tuyết Mai đi ra ngoài xong, lập tức gọi Kim Vũ Kiên.

“Nên học món khoai tây xào cà chua?”

Kim Vũ Kiên lập tức cầm lấy một cuốn sách dạy nấu ăn, vô cùng nghiêm túc đáp.

Công thức nấu món này đều ở trong trí nhớ của Kim Tuyết Mai, Cao Phong thích món này nhất.

Một tháng này Kim Tuyết Mai cũng không nhàn rỗi, vô cùng dụng tâm học.

Cô chuẩn bị đợi lúc Cao Phong trở về, tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn cho Cao Phong, sau đó vì Cao Phong bày tiệc mời khách.

“Được! Học món này.”

Kim Tuyết Mai gật đầu, lập tức bắt đầu xắn tay áo.

“Em nói này chị chậm chút thôi, hiện giờ chị có thân phận gì, không biết sao?”

Kim Vũ Kiên vô cùng bất đắc dĩ, vội vàng đi tới giúp đỡ.

“Đâu có gì đâu, mọi người đều nói đến thời gian mang thai giai đoạn sau, phải vận động ở mức độ vừa phải.”

“Như vậy mới tốt cho thai nhi, làm cơm không mệt lắm.”

Kim Tuyết Mai xua tay, sau đó lại nói thêm: “Đúng rồi, lát nữa em đi dạo phố với chị nhé.”

Kim Vũ Kiên nghe thấy thế sửng sốt, nói: “Đi dạo phố à? Làm gì thế ạ? Chị muốn mua cái gì, em bảo anh Minh đưa tới là được!”

“Chị không cần, chị muốn đích thân đi lựa quần áo cho Cao Phong.”

“Chị bất chợt phát hiện, đã lâu rồi chị không mua quần áo cho anh ấy.”

Kim Tuyết Mai vừa rửa khoai tây, vừa mỉm cười nói.

“Cái gì, chị có ý gì?”

Kim Vũ Kiên sửng sốt vài giây, sau đó mở miệng thăm dò: “Anh rể em anh ấy…”

“Ừm.” Kim Tuyết Mai mỉm cười gật đầu.

“Ha ha! Trời ạ, thật hay giả vậy, anh ấy sắp trở về sao?”

“Hô hô! Được, chúng ta cùng đi.”

“Lát nữa em sẽ gọi cho anh Minh, bảo anh ấy dẫn người đi theo.”

Kim Vũ Kiên hưng phấn không thôi, lập tức xoa tay muốn lấy điện thoại ra.

“Không cần đi cùng, cảm giác có người đi theo sau, thật sự rất phiền phức.”

“Hơn nữa chị nghe nói, các cửa ra vào ở thành phố Hà Nội, cũng có rất nhiều người canh giữ.”

“Cho nên bây giờ chúng ta vô cùng an toàn.”

Kim Tuyết Mai bất đắc dĩ lắc đầu, có chút không muốn đám Cao Quang Minh đi theo mình.

“Như vậy không được! Chuyện này không bàn nữa.”

“Nếu không chúng ta không đi đâu hết.” Thái độ của Kim Vũ Kiên vô cùng kiên định.

Kim Tuyết Mai không lay chuyển được Kim Vũ Kiên, đành phải gật đầu.

Lúc Cao Phong không ở đây, mọi người coi trọng an toàn của mình, quả thực là có phần quá đáng.

“Đúng rồi Vũ Kiên, em hỏi giúp chị một chút nữa.”

“Xem có ngôi chùa nào linh nghiệm nhất, chị muốn cầu bình an cho Cao Phong.”

Kim Tuyết Mai lại ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc nhìn Kim Vũ Kiên.

Cao Phong sắp tiến hành giai đoạn quan trọng cuối cùng, trong lòng Kim Tuyết Mai lo lắng, chắc chắn không cách nào tránh khỏi.

“Được, chuyện này cứ giao cho em.”

Kim Vũ Kiên gật đầu, lúc này đồng ý.

“Wow, thơm quá, là chị Tuyết Mai lại nấu cơm sao?”

Đúng lúc này, Cao Tử Hàn dáng người nhỏ xinh, đi đôi dép lê màu hồng nhạt, đi tản bộ tới.

“Chị ấy còn chưa bắt đầu nấu, em đã ngửi thấy mùi thơm rồi hả?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi