RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3813

Người của tôi không nhiều lắm, chỉ có hai mươi nghìn người, cậu có gan cứ tới đây đi!

Đây là thái độ của cường đạo Nam Cương.

Nhưng khối tập đoàn Phong Hạo giống như không nhận được bất cứ tin tức gì, căn bản không có ý dẫn binh tấn công.

Cho dù bọn họ khiêu khích cỡ nào, khối tập đoàn Phong Hạo đều không dấy binh.

Mà Đức Khánh thấy khối tập đoàn Phong Hạo vô cùng bình tĩnh xong, lập tức dựa theo phân phó của John, bắt đầu kế hoạch kế tiếp.

Cảnh Đông, trại đóng quân của Mạnh Tuấn Phi.

Cao Phong để hai tay ở sau lưng đứng trên đài cao, ánh mắt vẫn luôn nhìn khu vực Nam Cương.

Giống như đang đợi gì đó.

“Cậu Phong, kế hoạch kế tiếp của chúng ta là gì thế?

Mạnh Tuấn Phi đi lên đài cao, có chút khó nén nổi sốt ruột hỏi.

Trong khoảng thời gian này, Cao Phong chỉ huy đám Mạnh Tuấn Phi liên tục đánh thắng trận, còn thu được không ít súng.

Khiến bây giờ Mạnh Tuấn Phi đã quen với cuộc sống đó, một ngày không chiến đấu thì toàn thân khó chịu.

Điểm này, trái lại có chút giống với Long Tuấn Hạo.

“Còn phải đợi.”

Cao Phong cười, chậm rãi dời mắt đi.

“Đợi sao?”

Mạnh Tuấn Phi gãi đầu, có chút không rõ ý của Cao Phong.

“Đúng vậy, chúng ta phải đợi.”

“Đợi cường đạo Nam Cương chắc chắn đặt hết trọng tâm vào Tam Giác Vàng xong, sẽ là lúc chúng ta ra tay.”

Cao Phong để hai tay ở sau lưng, giọng điệu lạnh nhạt, nhưng ẩn chứa tự tin vô cùng cường đại.

“Chuyện này… Cậu Phong, cậu nói với tôi nghe trước, kế hoạch kế tiếp của cậu là gì đi.”

“Cho dù bây giờ không thực thi, cậu nói cho tôi biết trước, nếu không trong lòng tôi vẫn luôn ngứa ngáy.”

Mạnh Tuấn Phi ho khan một tiếng, có chút xấu hổ nói.

“Ha ha! Anh Mạnh đừng như vậy.”

Cao Phong im lặng một lát, sau đó nói: “Kế hoạch tiếp theo chính là quét ngang thế lực xung quanh, hàng phục cả Cảnh Đông!”

Một câu này nói ra, Mạnh Tuấn Phi đột nhiên trợn to mắt, tốc độ tim đập lại càng nhanh hơn.

Quét ngang kẻ địch, hàng phục cả Cảnh Đông!

Chuyện này, Mạnh Tuấn Phi nghĩ cũng không dám nghĩ.

Mà bây giờ, chỉ nhẹ nhàng tùy ý như vậy từ miệng Cao Phong nói ra.

Giống như đối với Cao Phong mà nói, chuyện này rất dễ hoàn thành.

“Sao thế? Anh Mạnh không tin sao?”

Cao Phong chậm rãi châm một điếu thuốc, trên mặt tràn ngập mỉm cười.

“Không phải… Chuyện này… Chuyện này không chân thực lắm.”

Mạnh Tuấn Phi im lặng một lát, vẫn lắc đầu phản bác.

“Vậy tôi sẽ biến nó thành sự thật.”

Cao Phong chậm rãi lắc đầu, giọng điệu càng tự tin hơn.

Mạnh Tuấn Phi không tin, không sao cả.

Đoạn đường tiến về trước này, người không tin anh rất nhiều.

Anh chưa bao giờ sẽ vì cái nhìn và lời bình luận của người khác, mà đánh mất niềm tin đối với mình.

“Nhưng mà thế lực ở xung quanh, nhân số cũng không ít đâu!”

“Hiện giờ ở Cảnh Đông, ngoại trừ thế lực chúng ta, những người khác cộng lại, nhân số chưa chắc ít hơn chúng ta.”

“Cho nên…”

Mạnh Tuấn Phi im lặng mấy giây, vẫn có chút do dự.

“Nhưng mà chúng ta đoàn kết, chúng ta có thể chiến đấu cùng nhau.”

“Mà bọn họ, chỉ là một đám lính mất chỉ huy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi