RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3819

Cao Phong chọn tách chiến thuật tác chiến, tuy lực binh tướng phân tán, nhưng mang tới hiệu quả chỉ trong thời gian rất ngắn.

Hơn mười đội ngũ, dựa theo thời gian riêng cùng ra tay.

Rất nhiều cường đạo Cảnh Đông bị đánh đầu óc choáng váng, thậm chí hai mặt đều là địch.

Dưới tình huống như vậy, không có một thế lực nào có thể kháng trụ được trăm nghìn tinh nhuệ do Cao Phong chỉ huy.

“Phân đội thứ ba, xóa sạch trại đóng quân trước mặt, chếch về phía bên trái và phía trước bốn mươi độ, có một thế lực bốn nghìn tám người cách một nghìn năm trăm mét.”

“Phân đội thứ sáu tăng tốc đi, trong năm phút đến khu vực mục tiêu, trại đóng quân này có gần bảy nghìn người, còn có ống phóng rocket RPG, chú ý an toàn.”

“Phân đội thứ chín, các cậu lập tức tấn công trại đóng quân, súng dự trữ rất nhiều, lát nữa một nghìn người ở lại trông coi, những người khác tiếp tục tiến lên trước.”

“Tuấn Hạo, chém thủ lĩnh ở bên trái phía trước cậu đi, thủ lĩnh của bọn họ thích lo chuyện bao đồng, nếu cậu đi đánh bên phải, tên đó nhất định sẽ dẫn người nhúng tay trợ giúp.”

Cao Phong ngồi ở trong xe, đi theo ở ven đường chỉ huy tác chiến.

Một tay cầm ống nhòm, một tay cầm bộ đàm, tốc độ nói chuyện rất nhanh bắt đầu sắp xếp.

“Nhận được! Nhận được!”

“Phân đội thứ chín nhận được!”

Nghe từng giọng nói truyền từ trong bộ đàm tới, Cao Phong khẽ nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đặt bộ đàm xuống, bên tai không ngừng truyền tới tiếng súng tiếng pháo liên miên không dứt.

Bên trái bên phải, phía trước phía sau, bốn phương tám hướng đều truyền tới từng tiếng súng nổ vang.

“Giết! Giết! Giết!”

“Dám phản kháng giết chết! Bỏ vũ khí xuống!”

“Cùng xung phong, chiếm lấy tất cả trại đóng quân!”

Ở phía xa truyền tới từng giết rung trời, nghe qua có vẻ đinh tai nhức óc.

Cao Phong không chút hoang mang, ngồi xe lấy tốc độ cố định tiến lên.

Hôm nay anh chắc chắn phải nắm lấy Cảnh Đông trong tay.

Chỉ có như vậy, anh mới có thể tiến hành được kế hoạch kế tiếp.

Nếu không Cảnh Đông không thể giành tới tay, kế hoạch kế tiếp hoàn toàn không có biện pháp triển khai.

“Cậu Phong, cậu để tôi đi đánh nhau đi!”

“Cậu làm quân sư tọa trấn phía sau thì được, nhưng tôi là một người thô kệch.”

“Nếu cậu không cho tôi lên chiến trường, toàn thân tôi sẽ ngứa ngáy.”

Mạnh Tuấn Phi ngồi ở ghế lái phụ, chà xát đôi má nói.

“Anh Mạnh, tính cách này của anh nên thay đổi đi.”

“Anh là thủ lĩnh, anh là lão đại của bọn họ, an toàn của anh vô cùng quan trọng.”

“Nếu như so sánh trại đóng quân của anh với thân thể, vậy thì anh là đại não của bọn họ, hiểu không?”

“Những nơi khác quan trọng, nhưng thương tổn cánh tay thương tổn chân, ít nhất con người còn có thể sống, mà một khi đại não bị thương nặng, cả người sẽ không còn.”

“Bây giờ anh còn quản lý trăm nghìn người, nếu sau này anh quản lý cả Cảnh Đông, kích thích như vậy là không được.”

Lời nói của Cao Phong khiến Mạnh Tuấn Phi á khẩu không trả lời được.

“Nói một cách nghiêm khắc, cho dù binh sĩ của anh có thể chết, anh đều không thể chết được.”

“Tuy tôi nói như vậy hơi tuyệt tình, nhưng sự thật là như vậy.”

Hiện giờ Cao Phong trải qua vô số chiến trường, tâm tính đã sớm biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Phần lớn thời gian, đều phải suy xét tới ích lợi lớn nhất.

Đặc biệt là lúc trên chiến trường, Mạnh Tuấn Phi làm lão đại, đương nhiên không thể có chuyện.

Một khi lão đại gặp chuyện không may, thuộc hạ như rắn mất đầu, chưa chắc đã có kết cục gì tốt.

Cho nên an toàn của lão đại, chắc chắn phải đặt lên hàng đầu.

Một tướng công thành, vạn xương khô.

Những lời này vẫn luôn lưu truyền từ trăm ngàn năm qua.

Cũng có vô số lần đã biểu hiện ra.

“Được rồi, tôi đã biết.”

Mạnh Tuấn Phi vẫn nguyện ý nghe lời Cao Phong nói, không đề xuất chuyện tự mình tác chiến nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi