RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3832

“Nói thật cho ông biết, tôi chỉ cần một con chó nghe lời thôi.”

“Người nào nghe lời, người đó có thể làm chó của tôi, ông còn làm hay không?”

John lập tức trở mặt, giọng điệu vô cùng cường thế.

“Tôi… Ngài John tôi, gâu gâu! Tôi làm!”

Đức Khánh chỉ do dự chưa tới hai giây, đã lập tức đồng ý.

“Được rồi! Tôi sẽ cho người qua đó, cũng sẽ nói kế hoạch kế tiếp cho ông.”

“Tốt nhất là ông đừng nên có tâm tư khác, bởi vì người của tôi, đều có thể chế ngự ông bất cứ lúc nào.”

Sau khi John nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Tất nhiên là Đức Khánh liên tục gật đầu, căn bản không dám có một chút bất mãn.

Cúp điện thoại xong, Đức Khánh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Ha ha, đợi ông đây đánh bại Nam Cương và Tam Giác Vàng xong, tôi sẽ khiến các người đều cầu xin tôi!”

Đôi mắt Đức Khánh sâu thẳm, lộ ra ý lạnh.

Chỉ cần ông ta chân chính nắm lấy Nam Cương và Tam Giác Vàng, ngồi vững hai khu vực này, tự phong mình làm vương mà nói, như vậy địa vị của ông ta sẽ khác rồi.

Đến lúc đó ông ta lại chiêu mộ binh lính, phát triển một hai năm, cho dù là John gặp ông ta, cũng phải cầu ông ta đúng không?

“Nhỏ mà không nhịn, sẽ loạn mưu lớn! Mình nhịn!”

Đức Khánh lẩm bẩm vài câu, hít sâu nhiều lần, mới chậm rãi bình ổn tâm trạng lại.

“Ngài Đức Khánh, sao tôi nghe được, bên Cảnh Đông còn có tiếng súng truyền tới nhỉ?”

Sĩ quan trưởng ở ngoài gõ cửa phòng, sau đó nhẹ giọng hỏi.

“Mặc kệ bọn họ, để bọn họ đánh đi.”

Đức Khánh hừ lạnh một tiếng, trong lòng nghĩ, đợi mình đánh bại Tam Giác Vàng và Nam Cương xong, có phải nên thuận tay thu luôn Cảnh Đông nữa hay không?

Ở trong mắt ông ta, người bên Cảnh Đông như một đám ngốc, có thể dễ dàng nắm trong tay.

“Dạ.”

Sĩ quan trưởng gật đầu đáp.

“Cậu đi nghênh đón, ngài John đưa một lượng viện binh tới, sẽ tới đây nhanh thôi.”

Đức Khánh xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, sau đó ngẩng đầu nói.

“Dạ!”

Sĩ quan phụ tá đáp, sau đó rời đi.

Đức Khánh thì ngồi ở trong phòng, ảo tưởng ngày ông ta nắm lấy Nam Cương và Tam Giác Vàng.

Ông ta thậm chí còn nắm Cảnh Đông và Tây Vực, chân chính nắm giữ tứ đại biên giới, đến lúc đó ai dám trêu chọc ông ta?

“Ha ha ha!”

Trong phòng truyền ra tiếng cười to càn rỡ của Đức Khánh.

Cùng lúc đó, trong trại đóng quân của khối tập đoàn Phong Hạo.

Từ khi Liễu Tông Trạch dẫn người trở về, đã trực tiếp sắp xếp người đứng gác xung quanh trại đóng quân.

Trong vòng năm kilomet quanh trại đóng quân, năm bước một tốp, mười mét một trạm gác.

Liễu Tông Trạch làm việc, tâm tư càng tinh tế hơn Long Tuấn Hạo.

Cho nên trọng trách ở lại trại đóng quân của khối tập đoàn Phong Hạo, Cao Phong giao cho Liễu Tông Trạch làm.

Mà Liễu Tông Trạch thật sự không khiến Cao Phong thất vọng, càng vào lúc quan trọng, càng là lúc sắp nghênh đón trận chiến cuối cùng, Liễu Tông Trạch càng dè dặt cẩn thận.

Hơn nữa ngoài những binh sĩ Phong Hạo này, người khác đều đợi ở trong trại đóng quân.

Cửa đóng chặt, những người khác đều nghỉ ngơi.

Không ai biết, bước kế tiếp Liễu Tông Trạch muốn làm gì.

Nhưng câu nói đầu tiên Liễu Tông Trạch cho bọn họ chính là, không được suy nghĩ gì, nghỉ ngơi thật tốt.

Tất nhiên là binh sĩ Phong Hạo đều nghe theo mệnh lệnh, về trong trại đóng quân nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi lấy lại sức, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Mãnh hổ xuất chinh, vận sức chờ phát động.

Mà ở Cảnh Đông phía đông nam Nam Cương, lúc này chiến đấu đã sắp tiến vào kết thúc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi