RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3839

“Anh trai, anh trai thả chúng tôi đi, anh trai đừng bắn nữa!”

Mấy trăm tù binh đều đã nhìn ra được địa vị của Cao Phong, lúc này không ngừng dập đầu xin Cao Phong tha cho.

Mà cho dù người bên cạnh đều xin tha, hay là khẩu súng trong tay Long Tuấn Hạo, cũng không khiến người phụ nữ mặc đồ đen kia có ý chịu thua.

“Vù!”

Cao Phong hơi giơ tay, lúc này Long Tuấn Hạo dừng tay lại.

Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía Cao Phong.

Giống như Cao Phong, mới chính là lão đại của bọn họ.

“Em nói này anh Phong? Anh…”

Sĩ quan phụ tá của Mạnh Tuấn Phi nhíu mày muốn tiến lên.

“Lui ra!”

Mạnh Tuấn Phi quát lớn một tiếng, sĩ quan phụ tá vội vàng câm miệng lại.

“Cậu Phong làm chuyện gì, không cần các người nhúng tay.”

Mạnh Tuấn Phi thấy vẻ mặt mọi người khó chịu, lúc này giọng điệu cường thế nói thêm một câu.

Nghe Mạnh Tuấn Phi nói như vậy, tuy trong lòng đám thuộc hạ không thoải mái, nhưng vẫn cúi đầu duy trì im lặng.

Mà biểu cảm động tác của đám người này, Cao Phong đều thu hết vào trong đáy mắt.

Nhưng anh chỉ khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm, mà quay đầu nhìn về phía người phụ nữ mặc đồ đen.

“Tôi có chút tò mò, người khác đều xin tha, vì sao cô không cầu xin?”

Cao Phong nhìn chằm chằm người phụ nữ mặc đồ đen, hỏi câu hỏi này.

“Cậu Phong, cậu đừng để ý tới cô ta, cô ta là người câm điếc, căn bản không nói được.”

Mạnh Tuấn Phi đi lên khuyên một câu, vừa rồi ông ta đã nói chuyện với người phụ nữ này, nhưng người phụ nữ này không thèm để ý.

“Vì sao phải cầu xin? Xin tha anh sẽ tha cho tôi sao?”

Không đợi Cao Phong nói tiếp, bỗng nhiên người phụ nữ mặc đồ đen quay đầu nhìn Cao Phong.

Gương mặt Mạnh Tuấn Phi lập tức đỏ bừng, lúc này im lặng đứng sang một bên.

Con mẹ nó đúng là thời đại nhìn mặt!

“Sẽ không!”

Cao Phong lạnh nhạt lắc đầu.

“Nếu xin tha cũng không tha cho tôi, vậy tôi cầu xin làm gì?”

Người phụ nữ mặc đồ đen hỏi ngược một câu, trên gương mặt tràn ngập trêu tức, giống như ở trong mắt cô ta, Cao Phong giống như một tên ngốc.

Từ trước tới nay Cao Phong vẫn luôn giỏi ăn nói, vậy mà nhất thời nghẹn lời, không tìm được từ thích hợp để phản bác.

Lúc đối mặt với sinh tử tồn vong, xin tha không phải là bản năng của con người sao?

“Người khác xin tha vô dụng.”

“Nhưng nếu cô cầu xin mà nói, tôi có thể suy xét tha cho cô.”

Cao Phong suy nghĩ một lát, vẫn ngẩng đầu nhìn người phụ nữ mặc đồ đen.

Anh vốn tưởng rằng nói ra những lời này, người phụ nữ mặc đồ đen sẽ thay đổi cách nói.

Nhưng Cao Phong phát hiện mình lại sai một lần nữa.

Người phụ nữ mặc đồ đen kia, vẫn không có bất cứ ngạc nhiên vui mừng nào.

“Muốn giết cứ giết, không cần phải nhiều lời như vậy.”

“Tôi chết, đều sẽ không cầu xin mấy người.”

Người phụ nữ mặc đồ đen nhíu mày, liếc mắt nhìn Cao Phong một cái nói.

“Ồ, ha ha mẹ kiếp!”

Rõ ràng là Long Tuấn Hạo bị biểu hiện của người phụ nữ này, làm cho tức giận mà nở nụ cười.

“Cô không sợ chết à?”

Cao Phong tiến lên một bước, nhìn người phụ nữ mặc đồ đen hỏi.

“Đương nhiên là tôi sợ chết.”

“Tôi mà không sợ chết, đã không đứng ra rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi