RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3850

Cao Phong cũng trợ giúp Mạnh Tuấn Phi, định ra đủ diệu kế, khiến doanh trại đóng quân của ông ta phát triển lớn mạnh hơn.

Đoạn đường này, hai bên đều không ngừng dây dưa, ân oán thị phi càng khó mà phân rõ.

Lúc khó khăn như vậy, đều cùng kề vai nhau mà đi.

Cao Phong thật sự không muốn vào lúc quan trọng này, hai bên trở mặt thành thù.

Chuyện này giống như mấy người kết nhóm gây dựng sự nghiệp, lúc khó khăn, cho dù mấy người cùng ăn một cái bánh bao, nhưng ít nhất cũng vui vẻ, trái tim còn có nhau.

Nhưng một khi có tiền, địa vị lên cao, có không ít tiền, tâm tình mỗi người đều xảy ra biến hóa.

Đây là thói thường của con người.

Cho dù Cao Phong mạnh tới mấy, cũng không có khả năng thay đổi tâm tính của con người!

Ai có chí nấy.

Mỗi người đều là một cá thể độc lập, mỗi người đều có ý nghĩ khác nhau.

“Phù!”

Một lúc sau, Cao Phong thở phào một hơi, nâng chén trà lên uống một ngụm.

“Đừng khẩn trương.”

Kế tiếp Cao Phong nói ba chữ này, khiến đám người Mạnh Tuấn Phi đều sửng sốt.

Nhưng Mạnh Tuấn Phi hơi nghiến răng, do dự mấy giây, cuối cùng vẫn đặt chén trà lên trên mặt bàn.

Khí thế trên người Cao Phong tỏa ra, thực sự khiến người ta không dám khinh thường.

Lúc này Cao Phong thả lỏng ra, bầu không khí trong văn phòng, vậy mà lập tức thoải mái hơn không ít.

“Được rồi, bây giờ anh có thể nói chuyện rồi.”

Cao Phong uống một ngụm trà, sau đó nhìn về phía sĩ quan phụ tá mới nói chuyện, lạnh nhạt nói.

Sĩ quan phụ tá kia nghiến răng, nhưng vẫn nói: “Anh Phong, thực ra cũng không phải chúng tôi nhiều chuyện.”

“Nhưng mà rất nhiều anh em không muốn đến Nam Cương.”

“Bọn họ cảm thấy bây giờ rất tốt, không muốn đến Nam Cương tham gia tranh đấu tạo thành thương vong.”

“Bởi vì lên chiến trường, người nào cũng không thể đảm bảo mình có thể còn sống trở về hay không.”

Sau khi sĩ quan phụ tá nói những lời này xong, lập tức nhìn về phía Cao Phong, đợi Cao Phong trả lời.

Không chỉ anh ta đang nhìn Cao Phong, Mạnh Tuấn Phi, cùng với hai sĩ quan phụ tá khác cũng đang nhìn Cao Phong.

“Đúng vậy anh Phong, ý nghĩ của các anh em bên này, thực ra chúng tôi cũng có thể hiểu được.”

“Tình là tình, chuyện này là chuyện này.”

“Nếu anh Phong có kẻ địch gì đó ở bên Cảnh Đông, chúng tôi tuyệt đối không nói hai lời, giúp anh tàn sát đẫm máu bọn họ!”

“Nhưng vượt qua biên giới đi tới Nam Cương, thậm chí còn đối đầu với quân đội, chúng tôi…”

Hai sĩ quan phụ tá khác, cũng nghiêm túc phụ họa.

Cao Phong nhìn thẳng ba tên sĩ quan phụ tá, hơn mười giây sau mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, lại nâng chén trà lên uống một ngụm.

“Đây cũng là ý của anh sao?”

Cao Phong không ngẩng đầu, thưởng thức chén trà trong tay, nhẹ giọng hỏi.

Vẫn là câu nói đó, Cao Phong không quan tâm thái độ của người ngoài, nhưng thái độ của một số người vô cùng quan trọng.

Tuy Cao Phong không nhìn bất cứ ai, nhưng Mạnh Tuấn Phi biết, những lời này là Cao Phong đang hỏi ông ta.

Mạnh Tuấn Phi im lặng mấy giây, hơi nghiến răng, hạ quyết tâm nói: “Đây là ý của các anh em.”

Sau khi nói xong, lập tức nhìn Cao Phong, đợi thái độ của anh.

“Được! Tôi biết rồi.”

“Trận chiến cuối cùng này, không cần các người ra tay nữa.”

Cao Phong nói ra câu này, ba tên sĩ quan phụ tá bao gồm cả Mạnh Tuấn Phi trong đó, toàn bộ đều trợn to mắt, trong đầu càng thêm không hiểu.

Đây là tình huống gì đây?

Cao Phong đồng ý rồi à?

Bọn họ vốn cho rằng, Cao Phong chắc chắn sẽ lấy ước định với Mạnh Tuấn Phi ra, còn có việc anh giúp Cảnh Đông, sau đó khuyên bọn họ giúp đỡ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi