RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3889

John hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị đi ra ngoài nhìn xem tình hình.

Sĩ quan phụ tá không dám nói thêm gì nữa, im lặng theo sau.

Khu vực Nam Cương.

“Rầm! Bùm! Bùm!”

Tiếng súng tiếng pháo dồn dập, tiếng giết rung trời.

“Anh Trạch, đã đến rồi!”

Ngay sau đó, sĩ quan phụ tá chạy tới kêu lên.

“Được!”

Liễu Tông Trạch đứng ở mui xe, cầm ống nhòm trong tay, nhìn về phía hậu phương của Nam Cương.

“Thông báo với các anh em, làm tốt chuẩn bị chiến đấu.”

“Hôm nay không có chiến thuật gì, cứ lấy mệnh lấp cho tôi! Lấy đạn giết cho tôi!”

Liễu Tông Trạch ra lệnh một tiếng, hai trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo đều tràn ngập tinh thần, chỉ trong nháy mắt nhiệt huyết sôi trào.

Kìm nén lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể dốc toàn bộ lực lượng, giết thống khoái.

“Giết! Giết! Giết!”

“Giết! Giết! Giết!”

Hai trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo cùng bắt đầu xông lên.

Xạ thủ đứng trên xe, tay cầm khẩu đại liên càn quét liên tục.

Binh sĩ dẫn đầu phía trước thì ôm súng tiểu liên hạng nhẹ, hình thành hỏa lực áp chế dày đặc.

Thường có người khiêng ống phóng rocket, phóng đạn pháo qua.

Hai trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo kéo thành chiến tuyến thật dài, không ngừng đẩy mạnh tới trước.

Mà Đức Khánh nhìn thấy cảnh tượng này, lúc này hạ lệnh: “Được lắm, bọn họ muốn tiến vào đúng không?”

“Để bọn họ tiến vào, con mẹ nó hôm nay tôi sẽ bao vây giết hết chó!”

Đức Khánh ra lệnh một tiếng, cường đạo Nam Cương vừa đánh vừa lùi, vậy mà để toàn bộ binh sĩ của khối tập đoàn Phong Hạo tiến vào Nam Cương.

Lúc này trong khu vực Nam Cương, có hơn trăm nghìn cường đạo Nam Cương cộng thêm hai trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo, đã là cuộc hỗn chiến lớn cao tới hơn ba trăm nghìn người.

Tạo thành động tĩnh, đó chính là rung trời rung đất.

“Bảo đội ngũ xe tăng chuẩn bị, đợi bọn họ tiến vào xong, vây lại giết!”

Đức Khánh nhìn ống nhòm một lát, sau đó hạ lệnh.

“Dạ!”

Sĩ quan phụ tá lập tức truyền mệnh lệnh xuống.

Một khi sử dụng xe tăng, vậy thì chắc chắn sẽ bị Việt Nam phát hiện chuyện John giúp đỡ Nam Cương.

Cho nên lúc trước, Đức Khánh vẫn không sử dụng.

Mà hiện giờ đã tới cuộc chiến cuối cùng, ông ta chắc chắn không che giấu nữa.

Cho dù đến lúc đó bên Việt Nam biết rõ, chiến đấu bên này đã đánh xong, còn có thể làm gì chứ?

Hai mươi chiếc xe tăng, lúc này đã vén vải che ra, lộ ra dáng vẻ, nhìn vô cùng khí phách.

Đương nhiên những chiếc xe tăng này, chắc chắn là do binh sĩ thuộc hạ của John lái.

“Anh trai này, ngài Đức Khánh bảo tôi đưa đồ tới cho các anh.”

Một cường đạo Nam Cương kêu to phía trước xe tăng, sau đó thấy người lái xe tăng ra hiệu, lập tức đi vào trong xe tăng.

“Cái gì?”

Hai binh sĩ trong xe tăng nhíu mày hỏi.

“Tao là cha mày!”

Cường đạo Nam Cương cười ha ha, đột nhiên rút súng lục ra, nghiến răng bắn liền ba phát.

“Pằng! Pằng! Pằng!”

Ba phát bắn ra, hai binh sĩ lập tức mất đi sức chống cự.

Bọn họ đối mặt với cường đạo Nam Cương này, căn bản không bố trí phòng vệ, sao có thể nghĩ tới anh ta sẽ đột nhiên ra tay?

“Ngài Đức Khánh nói, các người lái xe tăng không tốt, để ông đây lái cho.”

Cường đạo Nam Cương này cười ha ha, tiến lên bắn thêm mấy phát súng.

Vốn đã đưa vào ống hãm thanh, nên phát ra âm thanh không lớn lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi