Chương 3902
Cho dù không có thù hận, Cao Phong cũng không thu nhận bọn họ.
Những người này ngoại trừ chết, thì không còn con đường nào khác.
Toàn thân John không ngừng run rẩy, răng nghiến ken két.
Ông ta ước gì bây giờ có thể trực tiếp hạ lệnh, khiến năm mươi nghìn thuộc hạ tấn công, giết chết đám Cao Phong.
Nhưng lý trí nói cho ông ta biết, tuyệt đối không thể làm như vậy.
Giống như lời Cao Phong nói, khối tập đoàn Phong Hạo hiện giờ, có thể không cần nể mặt bất cứ ai.
Cao Phong, thật sự không dám động John.
Nhưng John, cũng không dám động vào người của Cao Phong.
John không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, lúc này vị trí của Cao Phong đã rất cao, đã đủ ngang vai ngang vế với ông ta, thậm chí còn cao hơn ông ta.
Nếu như ông ta ra tay, Cao Phong bắn ông ta cũng là tự vệ đúng đắn, cho dù là ai cũng không tìm được cớ bắt bẻ.
Cho dù cường quốc đứng sau lưng John muốn báo thù cho ông ta, nhưng hiện giờ Cao Phong nắm giữ ba trăm nghìn binh lực, có thể muốn đánh là được sao?
Ba trăm nghìn người!
Đó là ba trăm nghìn người đấy!
Không đơn giản như ba nghìn người ba mươi nghìn người.
Một khi hai bên khai chiến, cho dù có thể diệt trừ tận gốc khối tập đoàn Phong Hạo, chính bọn họ cũng tổn thất rất lớn.
Chỉ có thể nói, khối tập đoàn Phong Hạo hiện giờ, đã phát triển thật sự quá khổng lồ.
Nghiễm nhiên trở thành một thế lực, thế lực khổng lồ không ai có thể khinh thường.
Cho nên John suy nghĩ lợi hại xong, vẫn không có can đảm nói hết những lời mới định nói.
Lúc này ông ta chỉ có thể từ bỏ người của mình.
“Pằng pằng pằng!”
“Pằng pằng pằng pằng pằng…”
Họng súng không ngừng tóe lửa, tiếng kêu thảm thiết của cường đạo Nam Cương không ngừng vang lên.
Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, mùi máu tươi đón gió phiêu tán ra, vang vọng cả khu vực Nam Cương.
Lúc này đã rạng sáng sáu giờ.
Mặt trời dần hiện lên, không lâu sau mặt trời sẽ lên cao.
Dựa theo kế hoạch của John, ông ta vốn chuẩn bị vào lúc mặt trời mọc, phát động tấn công quy mô lớn với khối tập đoàn Phong Hạo.
Nhưng ông ta vĩnh viễn không nghĩ tới, vào lúc mặt trời mọc, thực ra là toàn quân của bọn họ bị diệt.
Không chỉ toàn thân cường đạo Nam Cương bị diệt, ngay cả trăm nghìn binh sĩ dưới tay ông ta, cũng bị Cao Phong giết chín mươi lăm nghìn người!
“Ngài John, lùi về sau một chút, cẩn thận làm ngài bị thương!”
Cao Phong bắn một lát, vươn tay đẩy John sang một bên.
“Con mẹ nó, dám đẩy tao?”
John mắng to một tiếng, chỉ vào Cao Phong muốn mắng.
“Bốp!”
Bỗng nhiên Cao Phong xoay người, trở tay tát một cái vang dội.
John sững sờ, thuộc hạ của ông ta cũng sững sờ.
Cao Phong, vậy mà dám tát John?
John có thân phận gì?
Ông ta là thống lĩnh, là tâm phúc của người trong cường quốc đấy!
Vậy mà hôm nay bị một tên cường đạo nhỏ bé bên cạnh biên giới, tát một cái?
Tiếng súng lập tức dừng lại, tất cả mọi người nhìn về bên này, tạm dừng giết đám cường đạo Nam Cương.
“Mẹ nó dám tát tao?”
Một tay của John che mặt, đầu hơi choáng váng.
“Tôi đánh ông sao?”
“Tôi đánh ông khi nào?”
Cao Phong liếc mắt nhìn John một cái, vừa thay băng đạn vừa nghiêm túc hỏi.