RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3928

Lúc này bên ngoài doanh trại đóng quân, trong phạm vi năm trăm mét xung quanh, đều có đèn pha chiếu rọi, tầm nhìn không thành vấn đề.

Nhưng hôm nay không có ai canh gác, cho nên phóng tầm mắt nhìn rất vắng vẻ.

Lúc này có người tới, đánh bất ngờ đối với khối tập đoàn Phong Hạo, có lẽ khối tập đoàn Phong Hạo sẽ không chống đỡ được.

Nhưng e rằng không có người nào có lá gan đó.

“Tới đây, anh Phong, hút thuốc.”

Long Tuấn Hạo châm một điếu thuốc cho Cao Phong và Liễu Tông Trạch, ba người vừa hút vừa đi.

Đi ra khỏi phạm vi đèn pha, bất tri bất giác đi về phía Nam Cương.

Mà tất cả trước mắt, cũng trở nên mờ tối, chỉ có thể mượn ánh trăng trên trời, mới có thể có tầm nhìn.

Mãi đến khi điếu thuốc hút xong, ba người đã đi xa trên ngàn mét.

“Đợi một lát, có người.”

Cao Phong vừa định nói chuyện, bỗng nhiên dừng bước lại, ánh mắt cảnh giác nhìn phía trước.

Mà Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch cũng dừng bước lại, vẫn không nhúc nhích giữ yên lặng.

Hơn mười giây sau, Long Tuấn Hạo có chút nghi ngờ liếc mắt nhìn Cao Phong một cái, căn bản không có một chút âm thanh nào truyền đến.

Cao Phong vẫn không nhúc nhích chút nào, chậm rãi ngồi xổm người xuống, không phát ra một chút âm thanh.

“Có mùi thuốc, bay từ bên kia tới.”

Giọng nói của Cao Phong rất nhỏ, chỉ phía trước.

Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch tin tưởng vào phán đoán của Cao Phong, cũng chậm rãi ngồi xổm người xuống.

Không lâu sau, cách đó không xa truyền tới tiếng bước chân nhỏ vụn.

Nghe qua không nhiều người lắm, chỉ có hai ba người.

Nhưng ở trong đêm tối, vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Quả nhiên là có người!

Long Tuấn Hạo lập tức rút khẩu súng ra, khom lưng mò mẫm về phía trước.

Cao Phong và Liễu Tông Trạch lần lượt từ hai phía khác nhau tiến tới trước, nhanh chóng kéo gần khoảng cách.

Lúc Cao Phong ra hiệu bằng tay, chuẩn bị cùng tấn công, bỗng nhiên phía trước sáng lên.

“Tách!”

Bật lửa chiếu sáng, một người thanh niên đang châm lửa.

“Mẹ kiếp, Trạch Dương, con mẹ nó cậu ở đây làm gì?”

Long Tuấn Hạo thấy rõ tướng mạo của người thanh niên kia xong, trực tiếp đứng dậy la to.

“Mẹ kiếp!”

Người thanh niên sợ tới mức tay run lên, lập tức ném bật lửa, thuận tay bật đèn pin chiếu tới.

Hai người bên cạnh cũng lập tức giơ súng lên, nhắm ngay bên Long Tuấn Hạo.

“Cút đi, là tôi.”

Long Tuấn Hạo xua tay.

Lúc này ba người mới kịp phản ứng, vội vàng đi tới hỏi: “Anh Hạo, còn có anh Phong? Anh Trạch anh cũng ở đây nữa à, sao các anh đều đến đây?”

“Chúng tôi ra ngoài đi dạo, các cậu chạy tới đây làm gì, hút thuốc còn chạy đi xa như vậy sao?”

Cao Phong liếc mắt nhìn ba người một cái, hỏi.

“Ha ha, không phải.”

Trạch Dương vươn tay gãi đầu, thuận miệng giải thích: “Chúng tôi vẫn có chút lo lắng, sau đó tự mình tới đây đứng canh gác.”

“Dù sao tửu lượng của chúng tôi không cao, uống hai chén rồi đi ra.”

Nghe Trạch Dương giải thích, Cao Phong và đám người Long Tuấn Hạo đều cảm thấy ấm áp.

“Những người khác đâu?”

Cao Phong quay đầu nhìn một lát hỏi.

Trạch Dương vội vàng vươn tay chỉ, thổi còi một cái.

Rất nhanh tiếng bước chân truyền tới, xung quanh có trăm binh sĩ mặc đồ đen đi tới.

“Anh Phong, các anh đến đây ạ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi