RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3930

“Ai da anh trai của tôi ơi, có thể nói anh đã nói hết tâm tư của tôi, tôi nhìn thấy anh liên tục được lên chức, trong lòng vô cùng sốt ruột!”

“Nhưng tôi vẫn không tiện nói chuyện này với anh.” Long Tuấn Hạo nghe thấy thế lập tức kích động, cầm lấy cánh tay Cao Phong hưng phấn kêu lên.

“Cút đi.”

Cao Phong hất tay, sau đó nằm trên bãi cỏ, nhìn bầu trời đầy sao.

Ba người đều gối đầu nằm trên thảm cỏ, giống như đứa bé vô ưu vô lự, nhìn bầu trời sao.

“Đều nói mỗi một ngôi sao ở trên bầu trời, đều đại diện cho một người, không biết chúng ta là ngôi sao nào.”

Liễu Tông Trạch vươn tay chỉ bầu trời, giọng điệu thoải mái nói.

“Dù sao tôi biết, anh Phong chắc chắn là ngôi sao sáng nhất.” Lúc này Long Tuấn Hạo nịnh hót.

Cao Phong lắc đầu nói: “Sáng tới mấy có thể sáng được như cậu sao? Một ngôi sao còn sáng hơn bóng đèn ba trăm oát.”

“Ha ha ha!”

Liễu Tông Trạch cười ha ha.

Một đêm này, có rất nhiều chuyện vui vẻ.

Bởi vì vui vẻ, luôn khiến người ta cảm thấy ngắn ngủi.

Uống đến cuối cùng, rất nhiều binh sĩ Phong Hạo đều nằm ngổn ngang trong doanh trại đóng quân.

Lấy đất làm giường, lấy trời làm chăn, e rằng trong nháy mắt có thể tiêu diệt khối tập đoàn Phong Hạo hơn nửa.

Nhưng vẫn là câu nói đó, cho dù là động vật đều có bản năng sợ hãi.

Huống chi là nhân loại?

Đối mặt với khối tập đoàn Phong Hạo như mặt trời ban trưa, người nào cũng không dám trêu chọc.

Cho nên một đêm này, gió êm sóng lặng.

Ngày hôm sau, bảy giờ sáng.

Mặt trời vừa mới lên cao, Cao Phong và Liễu Tông Trạch đã thu dọn đồ xong, chuẩn bị về trong biên giới.

Lúc tới bọn họ cố ý đổi vài con đường, chính vì che giấu tai mắt.

Hiện giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, có rất nhiều chuyện không cần che giấu nữa.

Giống như Diệp Thiên Long từng nói, lúc có thể đè ép, John còn có thể nghĩ hết biện pháp đi đè ép.

Nhưng đợi lúc thực sự không đè ép được nữa, cho dù bọn họ biết kế hoạch của Cao Phong, cũng không có tác dụng gì.

Ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, cho dù là âm mưu quỷ kế gì, đều là vô căn cứ mà không có tác dụng gì.

“Đi thôi.”

Cao Phong và Liễu Tông Trạch thay đổi quần áo thoải mái, sau đó cất bước đi ra ngoài.

“Anh Phong.”

Long Tuấn Hạo đã đợi ở bên ngoài, nhìn thấy hai người đi ra, vội vàng ném tàn thuốc đi tới.

“Không được, cậu đi theo chúng tôi cùng trở về đi.”

“Bên này trên cơ bản đã yên ổn, cũng không cần cậu tự mình quản lý.”

Cao Phong nhìn ra được cảm xúc của Long Tuấn Hạo không thích hợp, không nhịn được khuyên một câu.

“Ai da, không sao, anh nhanh đi đi.”

“Đi thôi, các anh em đều đã đợi rồi.”

Long Tuấn Hạo xua tay, cười đáp lại.

Nhưng ở sâu trong đáy mắt, vẫn tỏa ra một chút không nỡ.

Đối với người như Long Tuấn Hạo mà nói, thật ra coi tình nghĩa anh em quan trọng hơn mọi thứ.

Cuộc sống của anh ta khá đơn giản, không có bạn gái, trong nhà chỉ có mình cha, cũng không thiếu tiền.

Cho nên trên cơ bản, cả ngày anh ta đều giao tiếp với súng ống và anh em thuộc hạ.

Cho nên ở trong lòng anh ta, Cao Phong và Liễu Tông Trạch có địa vị rất cao.

Hiện giờ phải tách nhau ra, đương nhiên là trong lòng không thoải mái.

Nhưng thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, bên này vẫn phải có người trông chừng.

“Anh Phong, tôi đều hiểu rõ cả.”

“Nhưng tôi trở về thật sự không có chuyện gì, cho nên ở bên này giúp anh trông chừng đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi