RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3934

“Ông Trần, tôi về thành phố Hà Nội trước, sau đó lại tới thủ đô.”

“Còn quân hàm, chuyện đó đối với tôi không quan trọng, ông nói qua điện thoại như vậy là được.”

Tâm tư của Cao Phong không ở trong quân đội, cho nên đối với anh mà nói, cho dù là hàm cấp gì, đều không có ảnh hưởng gì.

Anh cũng không có hứng thú với nó.

“Nói gì thế? Cậu nhất định phải tới đây cho tôi!”

Ông Trần nghe thấy thế sửng sốt, lúc này bắt đầu dựng râu trừng mắt.

Nói đùa.

Đây là trao hàm tướng đấy!

Nhận chức hàm tướng, đâu phải là trò đùa?

Kẻ làm tướng, đã tính là rường cột nước nhà thật sự, tuyệt đối không thể cách không nhận chức.

Cao Phong sờ chóp mũi, hiện giờ anh thật sự không muốn đi gặp ông Trần.

Thực ra là anh không muốn đi chấp hành nhiệm vụ khác nữa.

“Thực sự không muốn tới đây sao?”

Ông Trần thấy Cao Phong không nói gì, chủ động hỏi một câu.

“Đợi lát nữa tôi về thành phố Hà Nội rồi nói.”

Cao Phong im lặng một lát, vẫn gật đầu đáp.

“… Vậy được rồi, trực thăng tôi sắp xếp sắp đến rồi.”

“Cậu ngồi trực thăng trở về, như vậy tốc độ sẽ càng nhanh hơn một chút.”

Ông Trần im lặng vài giây, sau đó không nhiều lời, đồng ý.

Như vậy khiến Cao Phong vô cùng bất ngờ, không nghĩ tới ông Trần còn thoải mái như thế.

“Vậy thì cảm ơn ông Trần.”

Cao Phong nói một tiếng cảm ơn phát ra từ tận đáy lòng.

“Việc nhỏ thôi, vậy thì nói tới đây thôi, lát nữa chúng ta lại nói sau.”

Ông Trần xua tay, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Cao Phong và Liễu Tông Trạch đợi không lâu lắm, một trực thăng chuyên dụng, nhanh chóng đáp xuống nơi này.

Hai người không lãng phí thời gian, lúc này đăng ký rời đi.

Người đàn ông trung niên ở phía dưới, dẫn theo mấy chục nghìn binh sĩ không ngừng vẫy tay với trực thăng.

“Thiếu tướng Triệu, tuy giáo quan Phong là anh hùng, nhưng dù sao ngài cũng cao hơn anh ấy một bậc.”

“Nhưng tôi có cảm giác, ở trước mặt anh ấy sao ngài dưới một cấp như vậy?”

Sĩ quan phụ tá của người đàn ông kia đi lên trước, nhẹ giọng hỏi một câu.

“Ha ha…”

Người đàn ông trung niên nghe thấy thế mỉm cười, để hai tay ở sau lưng nhìn trực thăng càng lúc càng đi xa.

“Có lẽ từ hôm nay trở đi, cậu ấy không còn là giáo quan nữa.”

Người đàn ông trung niên nói những lời này, sĩ quan phụ tá đột nhiên trợn to mắt.

Không phải giáo quan nữa hả?

Cấp cao hơn giáo quan là gì?

Đó là cấp tướng đấy!

Hơn hai mươi tuổi đã là tướng sao?

Sĩ quan phụ tá trợn to mắt, trái tim đập điên cuồng.

Loại chuyện này, thực sự nghe có vẻ dọa người.

Thậm chí có thể nói, xưa nay chưa từng có chuyện như vậy!

Trên trực thăng.

Cao Phong và Liễu Tông Trạch ngồi ở ghế sau, nhìn người và tòa nhà càng ngày càng nhỏ ở phía dưới, không nhịn được cảm khái.

“Mẹ kiếp! Cuối cùng cũng có thể về nhà!”

“Mẹ nó, loại cảm giác này thật sự rất thoải mái.”

Liễu Tông Trạch ngồi ở trên ghế véo má hai lần, cảm khái nói.

“Tôi và Tuyết Mai, ít thì mười ngày, nhiều thì một tháng không gặp.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi