RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3945

“Chúc mừng trung tướng Cao!”

Trong phút chốc, tất cả mọi người trong toàn bộ căn phòng, từ thiếu tướng hai sao Vu Chính Bình, đến dưới sĩ quan cấp tá như Trọng Dương Bình, tất cả đều kính chào Cao Phong. Tất cả mọi người trong phòng, thậm chí bao gồm cả Liễu Tông Trạch đều nhìn Cao Phong với vẻ mặt kích động.

Ngoại từ ông Trần và Diệp Thiên Long không chào ra, thì những người khác đều giơ bàn tay lên, tư thế vô cùng tiêu chuẩn.

“Cảm ơn!” Cao Phong cũng giơ tay chào lại, thản nhiên cười đáp.

Trong lòng Vu Chính Bình rất khó chịu, cuối cùng vẫn bị Cao Phong đè xuống, ông ta có thể thoải mái được sao?

“Tướng Vu, ông đừng nhìn tôi, tôi rất độ lượng. Tuy rằng ông vẫn còn nợ tôi một lời xin lỗi, nhưng tôi cũng không chủ động tìm ông để đòi, nên yên tâm đi.”

Ngay đúng lúc này, Cao Phong đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Vu Chính Bình, rồi lạnh lùng bảo.

“Phụt!” Vu Chính Bình suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi.

Nếu cậu thật sự không muốn tìm tôi để đòi, vậy cậu đừng có nhắc tới nữa! Bây giờ cậu đã nhắc tới nó rồi, vậy tôi còn có thể giả bộ hồ đồ được nữa sao?

Vu Chính Bình đỏ mặt một lát, sau đó vẫn tiến lên phía trước, rồi kính chào kiểu tiêu chuẩn với Cao Phong.

“Trung tướng Cao, chuyện lúc trước là thuộc hạ không đúng! Tôi xin lỗi, xin cậu hãy bỏ qua cho!” Vu Chính Bình là người cầm được thì cũng buông được, lúc này bắt đầu xin lỗi với vẻ mặt chân thành.

“Không sao.” Cao Phong cười ảm nhạt một tiếng, chuyện này xem như bỏ qua.

“Ông nói thật với tôi đi, chuyện này có liên quan đến ông không?” Ông Trần thấy mọi người đều đang nói chuyện với Cao Phong, thì chủ động tới trước mặt Diệp Thiên Long, rồi nhỏ giọng hỏi.

“Chuyện gì cơ?” Diệp Thiên Long nghe vậy thì sững sờ, hỏi ngược lại một câu.

“Lại còn giả bộ với tôi à, chính là chuyện trung tướng ba sao, không phải do ông tiến cử hay sao?” Ông Trần hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Diệp Thiên Long rồi thản nhiên bảo.

“Tôi không tiến cử, nếu tôi tiến cử, thì cũng không phải là chuyện trung tướng ba sao. Mà tôi chắc chắn sẽ trực tiếp đề cử vị trí thống đốc.” Diệp Thiên Long cười ngạo nghễ, trả lời một cách không hề khách sáo.

“Ông! Tôi vẫn chưa chết đâu!”

Ông Trần bị một câu nói của Diệp Thiên Long làm cho tức đến bật cười, sau đó lại lầm bầm: “Nhưng lại nói tiếp, tôi cũng nên nghỉ ngơi rồi. Tương lai của Việt Nam nên giao lại cho những người trẻ tuổi các cậu. Lúc trước tôi vẫn có chút không yên tâm, nhưng bây giờ đã có thêm Cao Phong, nên tôi có thể yên tâm được rồi.”

Trong lời nói của ông Trần tràn đầy vẻ cảm thán.

Mọi người nói chuyện một lúc, rồi Cao Phong và Liễu Tông Trạch mới đi về phòng thay quân phục dưới yêu cầu mãnh liệt của mọi người.

Đợi hai người thay quần áo xong, rồi đi ra khỏi phòng, trước mắt của mọi người đều sáng ngời.

Quần áo cực kỳ vừa người, mặc lên người Cao Phong thật sự giống như được đặt may riêng vậy. Bộ quần áo có góc có cạnh, lại càng tôn lên khí chất của Cao Phong một cách mạnh mẽ hơn. Còn cả ba ngôi sao vàng chói mắt trên vai nữa, lại càng như tượng trưng cho địa vị tối cao.

Ngay cả ông Trần, trước mắt cũng sáng ngời, ông ta thật sự không ngờ, Cao Phong mặc quân phục vào lại đẹp trai như vậy. Giống như biến thành một người khác vậy.

Ngay lúc này, mọi người đều đồng loạt cảm thán, sau đó lại kính chào.

“Được rồi, tôi biết cậu sốt ruột muốn trở về nhà, giờ mau chóng trở về đi. Đoàn xe bên ngoài, cậu cũng dẫn đi luôn đi. Vốn tôi còn muốn dùng trực thăng để tiễn cậu. Nhưng nghĩ lại, nếu cậu muốn vinh quang trở về, thì vẫn nên đi trên đất liền đi, như vậy là thích hợp nhất.” Ông Trần cũng không ép buộc giữ Cao Phong ở lại, bởi vì ông có thể nhìn ra được tâm tư của anh vốn không ở nơi này.

Cao Phong cười, sau đó chào hỏi mọi người rồi rời khỏi phòng, mọi người hiển nhiên cũng đi tiễn.

“Tướng Cao!” Mấy trăm chiến sĩ bên ngoài cửa nhìn thấy Cao Phong mặc quân phục đi ra ngoài, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì đồng loạt kính chào.

Cao Phong chào lại, sau đó dẫn Liễu Tông Trạch đi tới đoàn xe.

Ánh mặt trời chiếu xuống, chiếu lên trên quân phục trên người anh, lại càng khiến cho quân hàm sao vàng đó vô cùng chói mắt.

Chín chiếc xe Hồng Kỳ H7, kết hợp với năm chiếc Hồng Kỳ H9, đã xếp thành một hàng dài và chờ đợi.

Cửu ngũ vi tôn, ngụ ý cũng cực kỳ sâu sắc.

Toàn thân của những chiếc xe mang màu đen, nước sơn màu đen ngọc trai thoạt nhìn vô cùng chói mắt, giống như những con mãnh hổ màu đen, mang theo sát khí phả vào mặt.

Máy chụp ảnh màu trắng chuyên dụng của quân khu, lại càng khiến người ta sợ hãi hơn.

Mà hai bên của mỗi một chiếc xe đều có hai lá cờ đỏ nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi