RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3953

“Đừng có mà mơ, tình cảm giữa cậu Phong và Kim Tuyết Mai rất sâu đậm, nhưng chúng ta có thể nhắm đến con của cậu Phong!”

Mọi người càng nói lại càng hăng, càng nói càng kích động. Đồng thời, người nào cũng đều cảm thấy trên mặt mình có ánh sáng.

Dù sao thì bọn cũng đều là người của thành phố Hà Nội, mà bây giờ một thành phố nho nhỏ như Hà Nội này lại sinh ra một trung tướng ba sao.

Việc này tuyệt đối có thể khiến cho tất cả mọi người trong khắp thành phố Hà Nội này đều cảm thấy nở mày nở mặt! Sau này cho dù ra ngoài uống rượu chém gió với người ta, cũng có đề tài để nói chuyện.

“Phế vật, cũng đều là ở rể giống như nhau, nhưng mày nhìn Cao Phong nhà người ta đi? Mày được một phần vạn của anh ta, thì bà đây cũng không phải mất mặt như vậy!” Một người phụ nữ trung niên đứng ở bên đường, quát mắng một thanh niên một trận.

Người thanh niên đỏ mặt, cúi đầu không nói gì.

“Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy, anh ấy đã rất cố gắng rồi.” Một cô gái giống như chim nhỏ nép vào người ở bên cạnh, nhíu mày nói.

“Cố gắng thì có cái tác dụng gì, vẫn là một thằng phế vật mà thôi.” Người phụ nữ trung niên kia hừ lạnh một tiếng.

Người thanh niên cắn răng, cố lấy hết dũng khí, rồi ngẩng đầu lên đáp: “Mẹ, con nghe nói lúc trước Cao Phong cũng dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tình cảnh còn không bằng con của hiện tại, nhưng anh ấy cũng đã thành công…”

“Chỉ dựa vào mày á? Mày cũng có thể so với Cao Phong được sao? Mày…”

Người phụ nữ trung niên nghe vậy thì sững sờ, đầu tiên là hừ lạnh một tiếng, sau đó bĩu môi. Thế nhưng thái độ của bà ta quả thực cũng đã dịu đi không ít.

Cao Phong nghe thấy cuộc trò chuyện của một nhà ba người này, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác hoài niệm. Loại cảnh tượng quen thuộc này cũng khiến trong lòng anh nổi lên gợn sóng.

“Có những con đường không phải do mình chọn. Nhưng phải đi trên con đường này như thế nào, thì mình có thể lựa chọn. Người khác có thể phủ nhận sự tồn tại của cậu, nhưng không người nào có thể phủ nhận tương lai của cậu. Tương lai của cậu phải tự cậu nắm lấy.”

Đoàn xe đi qua, lời nói của Cao Phong nhẹ nhàng truyền tới.

“Soạt!”

Người thanh niên ngẩng phắt đầu dậy nhìn về phía anh, trên gương mặt rất kích động. Tuy Cao Phong không hề nhìn anh ta, nhưng anh ta biết những lời này nhất định là nói với anh ta.

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn ngài!” Người thanh niên cúi người thật sâu về phía Cao Phong rời đi.

Đoàn xe không ngừng tiến về phía trước. Vô số người ở thành phố Hà Nội có được tin tức, đều chạy từ trong nhà ra ngoài, rồi nhìn Cao Phong với ánh mắt ngưỡng mộ.

Muôn người nhìn ngắm, càng thêm vinh quang!

Lời hứa mà ông Trần nói với anh, xem như đã làm được thật.

Cao Phong cứ đứng trong xe như vậy, tuy vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng cảm khái.

Lúc này, anh đứng trong xe, mà toàn bộ người ở hai bên đường đều ngẩng đầu nhìn anh. Loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống người khác này, quả thực khiến người ta có chút say mê. Mà Cao Phong cũng có thể cảm giác được, sự ngưỡng mộ trong ánh mắt của những người này, lại không che giấu một chút, mà là phát ra từ tận đáy lòng thật sự.

Nghìn người, chục nghìn người, trăm nghìn người…

Tuy thành phố nhỏ Hà Nội không quá lớn, không có cách nào so được với thủ đô, nhưng nhân khẩu thường trú cũng cao đến hàng triệu người.

Cho nên lúc này, có một trung tướng ba sao trở về như Cao Phong, khiến vô số người đó đều gác lại việc trong tay, mà đi ra xem.

Cao Phong đứng trong đoàn xe, chậm rãi băng qua vô số con phố. Người ở hai bên đường, đều không ngừng đi theo anh theo bản năng. Nhưng bọn họ cũng không dám lại gần quá, dù sao vẫn có ba nghìn binh lính mặc quân phục đi theo.

Đội xe di chuyển từ những con phố phồn hoa của thành phố Hà Nội về phía trước, hướng thẳng đến khu dân cư cao cấp Bồng Thiên. Cho đến khi hoàn toàn lái ra khỏi con phố sầm uất, và không còn ánh nhìn chăm chú của nhiều người như vậy nữa, Cao Phong mới thở dài một tiếng.

“Phù!” Anh thở dài một hơi, rồi từ từ ngồi vào trong xe.

“Tướng Cao, có phải cảm thấy hơi mệt rồi không?” Chiến sĩ lái xe ở phía trước khẽ cười một tiếng, thuận miệng hỏi một câu.

“Vẫn ổn, cảm thấy vẫn ổn.” Cao Phong dựa người lên lưng ghế ngồi, lộ ra một nụ cười.

Sau đó, anh chậm rãi quay đầu, nhìn xuyên qua cửa sổ xe về phía khu dân cư cao cấp Bồng Thiên ở phía xa.

Sau khi đoàn xe chậm rãi tăng tốc, hình dáng của khu dân cư cao cấp Bồng Thiên cũng càng lúc càng rõ ràng trong mắt của anh. Cao Phong lôi di động ra, lại gọi điện cho Kim Tuyết Mai. Anh muốn để cô nhìn thấy bộ dáng vinh quang trở về của mình.

Đây cũng là lời hứa mà anh đã từng nói với cô. Mà hôm nay, cũng chính là lúc thực hiện lời hứa đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi