RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3958

“Cậu Phong… mợ chủ…” Thanh niên áo đen kia khó khăn phun ra hai chữ, sau đó đầu lệch sang một bên. Cao Phong nhìn cậu ta một cách ngơ ngác, người thanh niên áo đen từ từ ngã xuống, máu tươi dưới thân lập tức trào ra.

Trong xe, tràn ngập mùi máu tươi dày đặc.

Cao Phong rơi vào trong im lặng, một khoảng lặng rất sâu.

Nhưng khí thế lạnh như băng từ trên người anh đang tản ra một cách điên cuồng, khiến chiến sĩ lái xe trước mặt này vô cùng kinh hồn bạt vía.

Chiếc xe chạy rất nhanh, mà thanh niên áo đen nằm ở hai bên đường cũng càng lúc càng nhiều. Cao Phong liên tục kiểm tra hai người, tất cả đều đã dứt khí bỏ mình.

Anh thở ra một hơi, chậm rãi đưa tay ra, từ từ vuốt đôi mắt của thanh niên áo đen xuống.

“Cứ yên lòng ra đi đi, máu sẽ không chảy uổng phí đâu. Nếu có kiếp sau, Cao Phong tôi sẽ đền lại cho các cậu.”

Giọng nói của anh run rẩy, hai tròng mắt lại vô cùng đỏ ngầu.

“Cậu Phong, mợ chủ bị bắt đi rồi!”

“Bọn họ đóng giả thành khách hành hương, rồi đột nhiên xông lên bắt người đi, chúng tôi, chúng tôi không kịp phản ứng…”

“Anh Quang Minh và anh Đại Minh đã dẫn người đuổi theo, bọn họ có súng, sức chiến đấu rất mạnh.”

Mười mấy thanh niên áo đen trọng thương ngã xuống đất, liên tục báo cáo tình hình với Cao Phong.

Tình hình rất loạn, mà bọn họ nói cũng rất rối. Cao Phong cắn răng nghe suốt toàn bộ quá trình, trong đầu vang lên tiếng ong ong. Anh chỉ nghe thấy đúng một câu, đó chính là Kim Tuyết Mai đã bị người bắt đi rồi.

Cao Phong cắn răng lên xe, tiếp tục đuổi về phía phát ra âm thanh.

“Vù vù vù!”

Trên con đường phía tây ngoại ô thành phố Hà Nội, đang tiến hành một trận truy đuổi. Hai chiếc xe địa hình màu đen không có biển số đang chạy như điên, bảy tám chiếc xe phía sau đuổi theo sát nút.

Trong xe con, trên gương mặt của Cao Quang Minh đầy máu tươi, một tay đánh tay lái, một tay ôm bụng, liều mạng nhấn lên chân ga. Khúc Đại Minh cũng cả người mang máu, anh ta mở cửa sổ, không ngừng nổ súng về phía trước.

Nhưng hai chiếc xe địa hình đó dường như không hề sợ hãi, hoàn toàn không có bất cứ suy nghĩ né tránh nào.

“Đại Minh, đừng tùy tiện nổ súng, lỡ làm mợ chủ bị thương.” Sắc mặt của Cao Quang Minh tái nhợt, nói với giọng cực kỳ suy yếu.

Khúc Đại Minh cắn răng rống giận: “Đậu má nó! Dừng xe! Muốn tiền hay muốn gì, ông đây đều cho các người hết!”

“Đã gửi tin tức đi chưa, cách năm kilomet nữa sẽ có một khúc cua, bọn họ chắc chắn sẽ giảm tốc độ. Người của chúng ta phải ở đó, mới có thể chặn bọn họ lại được.”

Máu tươi của Cao Quang Minh không ngừng chảy xuống, nhưng vẫn xốc lại tinh thần, tiếp tục lái xe.

Người của đối phương cũng không nhiều, nhưng sức chiến đấu của người nào cũng đều mạnh mẽ, khả năng bắn súng cũng vô cùng chuẩn. Ít nhất, thì sức chiến đấu của đám người Cao Quang Minh hoàn toàn không cách nào so sánh được với bọn họ. Cho nên, trong lòng anh ta rất lo lắng.

“Rầm!”

Ngay đúng lúc này, hòm dự bị phía sau hai chiếc xe địa hình đó lại trực tiếp mở ra.

“Cơ hội tốt! Nổ súng!” Cao Quang Minh lập tức lấy lại tinh thần, rồi hạ lệnh.

Nhưng còn chưa đợi Khúc Đại Minh giơ súng lên, thì chỉ nhìn thấy bên trong thùng dự bị phía sau, lộ ra một ống trụ màu đen.

“Ầm ầm!” Ngay sau đó, một tiếng đinh tai nhức óc vang lên.

Trong ống tròn đó lập tức bắn ra một viên đạn, phóng thẳng về phía chiếc xe.

“Ặc!” Cao Quang Minh hít ngược một ngụm khí lạnh, sau đó đánh mạnh tay lái để né tránh.

“Két! Két! Két!” Lốp xe không ngừng ma sát lên mặt đường, thân xe cũng lập tức mất thăng bằng, vượt quá tầm kiểm soát ngay tại trận.

Chiếc xe không ngừng lướt sang ngang, sau đó trực tiếp lật mấy vòng trên mặt đất, cửa kính lập tức vỡ vụn, tấm kim loại cũng ngay lập tức biến dạng. Túi khí an toàn trong xe bắn ra, hai người Cao Quang Minh không rõ sống chết.

“Ầm ầm!”

Ngay sau đó, viên đạn đó rơi xuống đất, vừa vặn đánh trúng chiếc xe ở phía sau, khiến chiếc xe đó nổ tan tành ngay tại trận.

“Tằng tằng tằng tằng tằng!”

Tiếng súng máy hạng nặng đang bắn phá truyền tới, những viên đạn điên cuồng phun ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi