"Cho anh cơ hội anh cũng không quý trọng, vậy anh ngủ cả đời tại phòng khách đi!" Kim Tuyết Mai ngữ khí mang theo chút oán giận.
Lời của cô vừa đủ, trong phòng bỗng nhiên truyền đến một thanh âm: "Anh đương nhiên quý trọng... Cho nên không phải lúc này anh đã ở đây hay sao..."
"Ơ!" Kim Tuyết Mai đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía truyền đến âm thanh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, thời gian tại đây một khắc, giống như nháy mắt đọng lại.
Kim Tuyết Mai động tác im bặt mà chỉ, sững sờ nhìn Cao Phong, mà Cao Phong còn lại là chân tay có chút luống cuống.
Một sự khó xử trong không khí, nháy mắt ở trong phòng bốc lên dựng lên.
Bốn mắt nhìn nhau, không biết có phải bị điện giật không nhưng hiện tại trong lòng Cao Phong thật sự là không thể yên tĩnh.
"A!"
Giây tiếp theo, Kim Tuyết Mai mới phản ứng lại, một tiếng thét kinh hãi, một tay lấy khăn mặt ném về phía Cao Phong, còn mình xoay người chạy vào nhà tắm.
"Ôi!"
Cao Phong đưa tay tiếp nhận khăn mặt bay tới, theo bản năng đặt ở chóp mũi ngửi một chút.
Mùi sữa tắm thơm ngát, nháy mắt tràn ngập lỗ mũi.
Tâm tình của Cao Phong trong phút chốc bỗng có chút xấu hổ.
"Cao Phong! Đồ biến thái!"
Kim Tuyết Mai hét lên từ trong nhà tắm.
"Anh vào phòng của vợ mình... Như thế nào lại thành biến thái?" Cao Phong ho khan một tiếng, trả lời đầy đạo lý.
"Anh anh anh.. chưa có sự cho phép của em, mới nghĩ là trong phòng không có ai cho nên..."
Kim Tuyết Mai có chút nói năng lộn xộn giải thích, trong lòng vô cùng thẹn thùng, còn kèm theo khẩn trương.
Ba năm đấy!
Đây là Kim Tuyết Mai, lần đầu tiên bị Cao Phong, thấy được cả thân thể...
Không sao, chỉ cần còn sống, có thể nấu chín" Cao Phong sờ sờ chóp mũi, ngữ khí cân nhắc trả lời.
"Anh! Chúng ta vĩnh viễn không cần nói nữa!"
"Không đúng, buổi tối hôm nay, em một câu cũng không nói chuyện với anh. Kim Tuyết Mai ấp úng trả lời.
Cao Phong bất đắc dĩ lắc đầu, đem khăn mặt vắt lên thành ghế, còn mình an vị ở ghế trên chờ đợi.
Dù sao buổi tối hôm nay, anh cũng sẽ không đi ra ngoài.
Không nói lời nào cũng không có gì, cũng không phải chưa trải qua.
Trước kia, Cao Phong trong phòng này ngủ dưới sàn, hai người lúc đó nói chuyện với nhau ít ỏi đến nỗi có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Không quá 5 phút đồng hồ, Kim Tuyết Mai trước đó không muốn nói chuyện cùng Cao Phong, cũng chủ động mở miệng.
"Cao Phong... Anh còn ở đó không?" Kim Tuyết Mai nhỏ giọng hỏi.
"Có, ở đây." Cao Phong uống một ngụm trà.
"Vậy anh có thể hay không lấy giúp em quần áo..." Kim Tuyết Mai sắc mặt đỏ bừng, âm thanh như muỗi kêu.
Cao Phong hiểu được, Kim Tuyết Mai lúc đi tắm, căn bản không có lấy quần áo!
"Không thể!" Cao Phong thẳng thừng cự tuyệt, nói: "Anh thấy thái độ em không có thành ý, hôm nay sẽ giúp em sửa đổi một chút."
"Chúng ta kết hôn ba năm, coi như là vợ chồng đi? Loại chuyện này cũng xấu hổ, về sau làm sao có thể cho cha mẹ có cháu bế bồng?"
Cao Phong lời nói cực kỳ có đạo lý, Kim Tuyết Mai nghe xong không nhịn được nghiến răng nghiến lợi.
"Nhưng, làm chuyện gì cũng phải có quy trình..." Kim Tuyết Mai lúc này nhờ vả Cao Phong, không thể không hạ mình xuống. Cao Phong suy nghĩ lại, Kim Tuyết Mai nói cũng có vài phần đúng, sự tình gì, không có quá trình sẽ không thể có chất lượng"
Nếu tiến triển quá nhanh, chỉ sợ Kim Tuyết Mai cũng là hội không thể chấp nhận.
Dù sao, Kim Tuyết Mai có tính cách gì, Cao Phong vẫn là hiểu rõ.
Chỉ sợ ai cũng không dám tin, với nhan sắc và trí tuệ của Kim Tuyết Mai lớn như vậy, ngay cả tình yêu cũng chưa từng trải qua?
Mà Cao Phong biết rõ, Kim Tuyết Mai gặp được anh lúc trước, tình sử trống rỗng, vô cùng sạch sẽ.
Cao Phong giúp Kim Tuyết Mai lấy quần áo, mở ra tủ quần áo lại là một trận xấu hổ.
Quần áo con gái, đặc biệt ngăn quần áo lót, ngàn vạn lần đừng tùy tiện mở ra, mỗi lần đều làm cho người ta khó dời mắt nổi.
Kim Tuyết Mai đem cửa phòng mở ra một cái tiểu khe hở, tránh ở phía sau cửa cầm quần áo lấy đi vào.
Nhưng cô căn bản hồn nhiên không có chú ý, mặt trên cửa phòng nhà tắm có lắp thêm gương mờ.
Nếu khoảng cách khá xa thật là hoàn hảo, nhưng lúc này cô xoay người tránh ở sau lưng, kề sát gương mờ, Cao Phong tự nhiên nhìn thấy rõ ràng.
Cao Phong đè nén cảm xúc trong lòng xuống, cầm quần áo đưa cho Kim Tuyết Mai.
Sau đó Kim Tuyết Mai mặc quần áo ngủ do đích thân Cao Phong lựa chọn, mặt đỏ hồng từ nhà tắm đi ra.
Cao Phong liền nghiền ngẫm nhìn Kim Tuyết Mai, làm Kim Tuyết Mai xem càng thêm xấu hổ, trong lòng cũng là có chút bị đè nén.
"Anh không phải phải ngủ phòng khách sao?"
Kim Tuyết Mai ngồi ở bên giường, nhìn Cao Phong hỏi.
Vừa rồi nhờ vả Cao Phong giúp cô lấy quần áo đích thời điểm, Kim Tuyết Mai còn ngữ khí nhỏ giọng, hiện tại lớn tiếng bật người.
"Em đây là... qua cầu rút ván, mặc xong quần áo liền trở mặt?" Cao Phong trừng mắt nhìn cô hỏi.
"Phốc..." Kim Tuyết Mai nghe câu này của Cao Phong, nháy mắt nhịn không được cười.
Kim Tuyết Mai duỗi người, dáng người uyển chuyển, cho dù cách lớp áo ngủ vẫn