RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3960

Mấy nghìn người tạo thành một đám đông nghìn nghịt, toàn bộ đều đứng phía sau anh, lặng lẽ chờ đợi.

Nhìn thấy cảnh tượng buồn bã khi anh mặc bộ quân phục mới tinh, nhưng lại quỳ hai gối trên mặt đất, đối lưng với mọi người, tất cả mọi người đều không khỏi rơi lệ. Lại thêm cấp bậc quân hàm trên người anh, phục sức hào hoa xa xỉ, càng thêm vinh quang. Lẽ ra anh vốn phải ở phong thái tốt nhất để đi gặp tình yêu của đời mình, nhưng đột nhiên biến cố lại xảy ra.

Cho dù bọn họ chỉ là người ngoài, nhưng vẫn có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này.

“Có tin tức gì không?” Liễu Tông Trạch sốt ruột thúc giục, nhìn về phía Tả Viễn Hằng.

“Không có.” Tả Viễn Hằng cắn răng lắc đầu.

Ông ta đã phái người đi với tốc độ nhanh nhất, và phong tỏa toàn bộ lối ra của thành phố Hà Nội. Nhưng dù sao việc này vẫn cần một ít thời gian, ông ta không biết trong khoảng thời gian này, liệu đối phương có nhân cơ hội mà chạy mất hay không.

“Anh đã thu phục Tam Giác Vàng, dẹp yên Cảnh Đông, anh cũng đã đánh bại toàn bộ Nam Cương. Anh đã chiến thắng vô số trận chiến, nhưng anh lại thua mất em. Anh không làm phụ lòng tất cả người dân Việt Nam, nhưng anh lại có lỗi với một mình em và đứa trẻ. Anh là… anh là đồ sao chổi, luôn mang đến khổ cực cho những người thân yêu nhất bên cạnh mình.”

Cao Phong quỳ trên mặt đất thì thào, vừa nói vừa chậm rãi cởi cúc áo. Bộ dáng của anh chán chường, giống như một vị tướng bại trận.

Mấy nghìn người đứng phía sau, ngay cả an ủi cũng không biết nên an ủi như thế nào. Bởi vì bọn họ biết, anh không cần sự an ủi.

Cao Phong cần bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất để tìm được Kim Tuyết Mai, sau đó đưa Kim Tuyết Mai bình an vô sự đến trước mặt anh. Cho nên, ai nấy cũng đều đang rất cố gắng.

Điện thoại gọi hết cuộc này đến cuộc khác, tin tức cũng truyền đi liên tục.

Sai hai mươi phút, tin tức truyền tới, nói đã tìm thấy hai chiếc xe địa hình màu đen kia. Nhưng trong xe đã không còn một bóng người nào, và vẫn chưa tìm thấy đám người Kim Tuyết Mai như cũ.

Nghe thấy tin tức này, cơ thể của Cao Phong lại càng run rẩy hơn.

Đám người phía sau lại vô cùng sốt ruột, huy động toàn bộ lực lượng đi tìm.

“Bây giờ toàn bộ cửa ra đều đã bị phong tỏa rồi! Bọn họ nhất định đang ở thành phố Hà Nội!”

“Tìm! Đào ba tấc đất lên cũng phải tìm ra cho tôi!”

“Huy động toàn bộ nhân lực, duyệt lệnh khám xét đặc biệt, cho dù là ở bất cứ nơi nào, cũng có thể tiến hành tra xét!”

“Chia binh ra bốn đường, từ bốn phía đông tây nam bắc, kiểm tra về phía trung tâm, không được bỏ qua bất cứ một ngóc ngách nào.”

Mọi người không ngừng hạ lệnh, bắt đầu huy động hết toàn bộ lực lượng, tiến hành tìm kiếm toàn diện trong thành phố Hà Nội.

Dưới loại tình huống này, chỉ cần Kim Tuyết Mai vẫn còn đang ở thành phố Hà Nội thì chắc chắn có thể tìm ra được.

Nhưng nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Kim Tuyết Mai vẫn bặt vô âm tín như cũ.

Da đầu mọi người đều tê rần, cuối cùng cũng cảm giác được tính nghiêm trọng của sự việc.

“Anh Phong, chúng ta trở về trước đi, chị dâu Tuyết Mai chắc chắn sẽ không sao đâu.” Liễu Tông Trạch tiến lên một bước, đỡ Cao Phong dậy.

Nhưng cả người của Cao Phong như mất hết ba hồn bảy vía, hoàn toàn không có sức lực chống đỡ cơ thể đứng dậy.

“Anh Phong, nhất định không sao đâu, anh phải cố chịu đựng! Nhiều khó khăn như vậy mà chúng ta còn bước qua được, nên anh nhất định phải gắng gượng!”

Liễu Tông Trạch cắn răng, gầm nhẹ với đôi mắt đỏ hồng. Cao Phong chậm rãi quay đầu, liếc mắt nhìn Liễu Tông Trạch.

Ngay đúng lúc này, di dộng của anh vang lên.

Cao Phong vội vàng lôi điện thoại ra, nhìn số hiển thị phía trên, là của Kim Vũ Kiên.

“Alo, Vũ Kiên, các em đang ở đâu?” Anh nhận điện thoại, hô lên với giọng gấp gáp.

“Ha ha…”

Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười lạnh của một người đàn ông, khiến trái tim của anh từ từ chìm xuống vực thẳm.

“Cậu là Cao Phong đúng không? Bây giờ tôi có câu này nói với cậu đây. Ba cô gái Kim Tuyết Mai, Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn, hiện tại đều đang ở trong tay tôi. Cậu không được cho người đuổi theo nữa, nếu còn có một người nào đuổi theo, thì bây giờ tôi sẽ giết bọn họ! Nhớ kỹ! Tuyệt đối đừng nghi ngờ thủ đoạn của tôi.” Giọng nam lạnh lùng đó tản ra sát khí cực kỳ mạnh mẽ, khiến cho người ta run sợ.

“Tôi sẽ giết anh! Nếu anh dám động vào bọn họ một chút thôi, thì tôi nhất định sẽ giết anh! Tôi không nói đùa với anh đâu.” Cao Phong nghiến răng, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.

“Cậu cảm thấy, bây giờ mình có tư cách uy hiếp tôi sao?” Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại khàn khàn khó nghe, giống như tiếng vịt đực vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi