RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3979

“Cậu Phong, người không phải thánh hiền có ai không sơ suất chứ. Những chuyện đó đã là quá khứ rồi, đừng nhắc lại nữa.”

Lâm Vạn Quân cũng than nhẹ một tiếng, trong lòng cũng không trách Cao Phong.

Dù sao tình huống lúc đó quá phức tạp, Lâm Vạn Quân cũng hiểu.

Không ai ngờ, vậy mà quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu có thể nhịn được.

Mà hai lần ra tay sau đó, họ không thể vào thành phố Hà Nội nên càng không gây chú ý.

“Chú Lâm, chú đừng an ủi cháu nữa, đều là lỗi của cháu.”

“Lần thứ hai chúng qua đây cháu không biết, nhưng lần thứ ba tướng Long đã từng nói với cháu.”

“Chính là ngày đó, lúc tướng Long tới thành phố Hà Nội giải vây giúp chúng ta, người của chúng ta cũng ở bên ngoài, đụng quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu một lần rồi.”

“Tướng Long nói với cháu, nhưng cháu vội làm chuyện khác, vốn không để ý tới, cháu còn tưởng Cao Anh Hạo sắp xếp sát thủ, cháu…”

“Cháu đáng chết! Chuyện này là do cháu sơ sẩy!”

Cao Phong càng nghĩ càng hối hận không thôi, tự tay vả vào mặt mình lần nữa.

“Cậu Phong!”

Lâm Vạn Quân lên tiếng bác bỏ, hai tay nắm chặt tay Cao Phong, không cho anh tự đánh mình.

“Cho dù như thế nào, chuyện đã xảy ra rồi, cậu làm như vậy cũng vô ích thôi.”

“Chắc chắn Tuyết Mai không hy vọng thấy cậu trong bộ dạng này biết không?”

“Chuyện đã xảy ra, chúng ta phải giải quyết chứ không phải ở đây đau buồn!”

Hai tay Lâm Vạn Quân nắm chặt cổ tay Cao Phong, thấp giọng quát Cao Phong.

Cao Phong từ từ nén tâm trạng, ngẩng đầu đầy cứng ngắc, nhìn Lâm Vạn Quân.

“Nhưng chú Lâm, trong lòng cháu khó chịu.”

“Cháu chính là sao chổi! Vậy mà cháu lại không để tâm chuyện lớn như vậy.”

“Cháu còn luôn miệng nói yêu Tuyết Mai, quan tâm Tuyết Mai, nhưng lại để tai họa ngầm ảnh hưởng đến sự an toàn xung quanh hai mẹ con cô ấy, mà cháu lại không điều tra.”

Mặt Cao Phong ướt nhẹp nước mắt, trên mặt sưng tấy, nhìn qua rất thê thảm.

Nhưng Cao Phong không quan tâm, giọng nói lại khàn khàn độc thoại.

“Cậu Phong, cậu không phải thần, cho nên nhiều khi không thể khống chế tương lai.”

“Bây giờ chuyện cậu cần làm là nghĩ hết tất cả biện pháp, điều kiện tiên quyết là bảo đảm an toàn của bản thân, cứu Tuyết Mai ra.”

“Chỉ cậu mới có thể cứu được bọn họ, cũng chỉ cậu mới có thể đi cứu bọn họ, cho nên, tỉnh lại đi, được không?”

Lâm Vạn Quân từ từ buông tay Cao Phong, hai tay nắm bả vai Cao Phong nói.

Ánh mắt Cao Phong si ngốc, cứ như vậy ngồi dưới đất giống như bị choáng váng.

“Khụ khụ khụ…”

Bỗng nhiên, Lâm Vạn Quân ho dữ dội, vội vã lấy khăn tay che miệng.

Cao Phong bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vạn Quân.

Chỉ thấy sau khi Lâm Vạn Quân ho vào khăn xong, sau đó cũng không nhìn khăn tay mà ném thẳng vào thùng rác.

“Chú Lâm, bệnh tình của chú?”

Cao Phong trợn to hai mắt, nhẹ giọng hỏi một câu.

“Không có chuyện gì lớn, cậu mời Đông y khám cho tôi rồi.”

“Nói là chỉ cần dùng thuốc Đông y điều trị, có hi vọng hồi phục được sức khỏe.”

Lâm Vạn Quân khoát tay, không để ý trả lời.

“Thật, chú không gạt cháu chư?”

Cao Phong trợn to hai mắt, giọng nói không tin.

“Tôi không lừa cậu, cậu Phong, đây là sự thật, đứng lên đi đã.”

Lâm Vạn Quân gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nâng Cao Phong lên.

Cao Phong không từ chối nữa, được Lâm Vạn Quân đỡ, từ từ ngồi xuống ghế.

“Cậu Phong, có thể xác định là quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu sao?”

Lâm Vạn Quân đợi cảm xúc của Cao Phong hơi bình tĩnh lại mới chủ động hỏi một câu.

“Xác định! Ngoài chúng ra không còn ai khác nữa.”

“Trước kia cháu giết người của chúng, chúng luôn ghi hận trong lòng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi