RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 3981

Nhưng sau đó, Lâm Vạn Quân lại nhíu mày nói: “Chúng ta nói quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu, nhưng rốt cuộc quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu là nơi nào?”

Lâm Vạn Quân vừa hỏi, Cao Phong mới phát hiện, anh vẫn bỏ quên vấn đề này.

Mà ngay sau đó, trong lòng lại lộp bộp một tiếng.

Lẽ nào… Cao Phong hít sâu một hơi, sau đó trực tiếp gọi điện cho Long Tuấn Hạo.

Trước kia Long Tuấn Hạo đã từng lăn lộn ở biên giới nhiều năm, đối với một vài thế lực, cũng nghe nhiều nên thuộc.

Dù chưa tiếp xúc qua, nhưng ít ra cũng từng nghe nói đến, cho nên tìm anh ta chắc chắn không sai.

“Alo, anh Phong, anh hết bận rồi à?”

“Con mẹ nó, ban ngày tôi mới gọi cho Liễu Tông Trạch xong, anh ta nói anh có chuyện bận, không cho tôi quấy rầy anh.”

Long Tuấn Hạo vừa nghe máy, giọng nói ồm ồm đã truyền tới.

Trong nhà xảy ra chuyện, Cao Phong cũng không nói với Long Tuấn Hạo nên đến bây giờ anh ta vẫn không hề biết gì.

Nếu không, chỉ sợ ngay cả đại quân ba trăm nghìn người cũng không thể nào ép nổi anh ta.

“Không có việc gì đâu, tôi muốn hỏi cậu chuyện này.”

“Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu, cậu còn nhớ không?”

Cao Phong dừng một chút, vẫn đi thẳng vào vấn đề.

“Quân đoàn lính đánh thuê Đẫm Máu là gì chứ…”

Long Tuấn Hạo sửng sốt một chút, sau đó nói: “Hình như có chút quen thuộc, nghe nói thực lực của bọn họ rất mạnh!”

“Ông chủ của bọn họ, nghe nói anh ta đã từng là sĩ quan cấp tướng, sau này bởi vì một số việc mà tự ra ngoài lập môn phái.”

“Đúng rồi đúng rồi tôi nhớ ra rồi, lúc ở khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, không phải người của quân đoàn lính đánh thuê Đẫm Máu định giết chúng ta sao?”

“Anh Phong, sao bỗng nhiên anh lại hỏi cái này vậy?”

Long Tuấn Hạo hơi nghi ngờ, lập tức hỏi.

“Không có chuyện gì đâu, cậu có biết trụ sở của bọn họ ở đâu không?”

Cao Phong xua tay, lại hỏi tiếp.

“Quân đoàn lính đánh thuê Đẫm Máu là một lực lượng vũ trang tư nhân nổi tiếng ở Tây Vực, rất nhiều người đều biết điều này.”

Long Tuấn Hạo gật đầu, thản nhiên nói.

Nghe xong những lời này, Cao Phong lập tức im lặng.

Tây Vực!

Lại là Tây Vực!

Hai chữ “Tây Vực” kia giống như một cơn ác mộng, lúc nào cũng xuất hiện xung quanh Cao Phong.

Nó giống như giòi trong xương, khiến cho dù như thế nào thì Cao Phong cũng không thể loại bỏ được chúng.

“Anh Phong sao thế, quân đoàn lính đánh thuê Đẫm Máu kia đã đụng chạm gì đến anh sao?”

“Mẹ nó bây giờ tôi sẽ cử người đến đảo Minh Hoàng, lên đường đi về phía tây để tiêu diệt hết bọn chúng.”

Thấy Cao Phong có gì đó không ổn, Long Tuấn Hạo mới lớn tiếng hỏi.

“Không, cậu cứ ở đó trước đi.”

“Trong khoảng thời gian này, dẫn theo người có năng lực, tôi sẽ liên lạc với cậu bất cứ lúc nào.”

Cao Phong nói xong, đợi Long Tuấn Hạo đồng ý mới chậm rãi cúp điện thoại.

“Chú Lâm, là…”

“Tây Vực.”

Cao Phong chậm rãi quay đầu nhìn Lâm Vạn Quân rồi nói ra hai chữ.

Nghe thấy hai chữ này, Lâm Vạn Quân lập tức rơi vào trạng thái ngây người.

Vòng tới vòng lui một hồi, cuối cùng anh vẫn không thể thoát khỏi gông cùm của số phận.

Cuối cùng anh vẫn phải có liên hệ với Tây Vực.

Cao Phong đã nghĩ hết tất cả biện pháp để tránh bản thân mình có liên quan với bên Tây Vực.

Cho dù là Ông Trần hay trợ lý Trương đều không thể thay đổi suy nghĩ của Cao Phong.

Thậm chí Cao Phong còn thà bị tước quân hàm còn hơn đồng ý đi tới Tây Vực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi