Chương 3993
Anh mở túi ni lông, lấy đậu phộng và rượu vừa mua ở trên đường ra.
Ba mươi sáu cái chén dùng một lần được đặt ra.
“Mấy người anh em, ngày mai anh phải đi rồi.”
“Đi cứu chị dâu của mấy chú, đương nhiên, còn phải báo thù cho mọi người nữa.”
“Mấy chú đánh đổi mạng sống là để bảo vệ Tuyết Mai, anh cũng không thể để cho cô ấy rơi vào tay kẻ địch, mấy chú nói xem có đúng không?”
“Dù sao anh cũng không thể phụ lòng sự trả giá của mọi người, anh cũng không thể phụ lòng tình yêu của cô ấy đối với anh.”
Cao Phong cứ ngồi dưới đất như vậy, vừa lẩm bẩm, vừa chậm rãi rót rượu.
Rõ ràng xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nhưng Cao Phong giống như nghe được vô số tiếng căn dặn bảo anh phải chú ý an toàn.
“Yên tâm đi, anh Phong của mấy chú mạng lớn lắm.”
“Ai cũng không thể chơi chết anh được đâu.”
Cao Phong uống hết ba mươi sáu ly rượu, anh nâng chai rượu lên, ngửa cổ ra sau một cách thô bạo.
Rượu trắng vào họng, cay xè cả lưỡi.
Trong lúc ngẩn ngơ đó, Cao Phong không nhớ nổi mình đã uống bao nhiêu.
Mãi đến cuối cùng, Cao Phong chỉ cảm thấy bên cạnh mình giống như có rất nhiều người đang cùng ngồi uống rượu với anh.
“Một ly rượu cuối cùng này, anh không kính trời, không kính đất, chỉ kính tình nghĩa, kính cho anh em của mình!”
Cao Phong chậm rãi đứng dậy, từ từ nói với một đống bia mộ, sau đó một hơi uống cạn sạch rượu trong bình.
“Bảo vệ anh đi, đợi anh trở về.”
Cao Phong để lại tám chữ, sau đó xoay người rời đi.
Tiền giấy ở dưới đất còn đang cháy, sau đó bay lên cao, lơ lửng khắp bầu trời.
Bước chân của Cao Phong hơi không vững, không cần ai đỡ, anh đi thẳng đến biệt thự trên núi Bồng Thiên.
Hàng trăm chiến sĩ áo đen cứ đi theo phía sau Cao Phong như vậy, rất sợ Cao Phong ngã sấp xuống rồi lăn từ trên núi xuống.
Nhưng còn may, cuối cùng Cao Phong cũng chậm chạp lên núi.
“Phù!”
Lúc gần sát biệt thự, Cao Phong bị gió lạnh thổi, trong dạ dày cuộn hết cả lên.
Mấy ngày nay vốn đã chưa ăn gì, bây giờ lại đột nhiên uống nhiều rượu như vậy, dù tửu lượng có tốt nữa cũng không được.
Cao Phong ngồi xổm trên mặt đất, không ngừng nôn mửa lên mặt cỏ.
Cổ họng ho sặc sụa, nước mắt cũng không kiểm soát được mà chảy ra.
Lúc này anh không phải là bá chủ Hà Nội gì, không phải là lão đại của khối tập đoàn Phong Hạo gì đó, càng không phải là trung tướng ba sao.
Anh chỉ là một con người bình thường, một con người vô cùng yếu ớt.
“Bình bịch, bình bịch.”
Trong lúc mơ hồ đó, Cao Phong như nghe thấy có tiếng người đi lại, nhưng anh cũng không để ý.
Ngay sau đó, một mùi hương thơm dịu phả vào mặt, lúc này Cao Phong mới cúi đầu xuống, nhìn thấy một đôi chân nhỏ đi xăng đan hở mũi đang đứng ở trước mặt mình.
Cao Phong định ngẩng đầu lên, nhưng cảm giác buồn nôn lại truyền đến, bỗng quay đầu lại nôn tiếp.
“Haiz.”
Người nọ than thở một tiếng, sau đó tiến lên một bước, vỗ nhẹ vào lưng Cao Phong.
Sau khi Cao Phong nôn xong mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đến với đôi mắt có hơi mông lung.
“Cô? Là cô?”
Đầu óc Cao Phong từ từ lấy lại khả năng suy nghĩ, anh có hơi kinh ngạc nhìn về người đến.
Anh thật sự không nghĩ tới, Phạm Thanh Nhiên lại tới đây.
“Xin lỗi, là em muốn tới đây.”
Phạm Thanh Nhiên mặc trang phục mùa hè mát mẻ, tôn vóc dáng vốn đã đẹp của cô ta thêm hoàn mỹ hơn.
Nhìn Cao Phong, Phạm Thanh Nhiên có hơi xấu hổ thu lại tầm mắt.