Bà Đường, trang viên trước mặt đã sắp đặt xong. Nhìn lúc này khách cũng sắp đến rồi, bà xem?
Đúng lúc này có một người đàn ông dáng vẻ quản gia bước tới cúi nói với bà Đường. Bà Đường hơi xua tay, ý bảo quản gia lui xuống, sau đó đứng lên nhờ sự giúp đỡ của Phùng Vân và mấy người con dâu nữa.
“Đi thôi, các con đi theo ta đi gọi cha." Bà Đường nhẹ nhàng nói, sau đó nhón chân đi về phía trước. Mọi người đương nhiên không dám lơ là chuyện này, nhanh chóng ngoan ngoãn đi theo phía sau. Đường Ngọc Diệp có thể nhìn ra, tuy Bà Đường không nói gì nhưng trong lòng có chút không vui. Nếu là trước đây bà Đường hẳn là muốn Đường Ngọc Diệp ở bên cạnh, nhưng hôm nay bà không nhắc đến chuyện này.
Đường Ngọc Diệp và Cao Phong đi cuối cùng, có chút xấu hổ nói:" Cao Phong, thực sự ngại quá, em không có cách nào"
"Không sao, nhưng em quả thật nên nói cho tôi biết về chuyện này."
“Nói thế nào, anh cũng phải mua một bộ quần áo đẹp chút đến chứ" Cao Phong nửa đùa nửa thật đáp.
Đường Ngọc Diệp mặt đỏ bừng, gật đầu không nói thêm gì.
“Nói tới cũng là do em khiến anh bị mọi người cười nhạo” Cao Phong sờ sờ chóp mũi.
"Không, Đường Ngọc Diệp vội xua tay, nghiêm túc nói: “Anh khẳng định anh không nghĩ như vậy, tôi tìm người đàn ông như thế nào không liên quan gì tới họ”. Cao Phong khẽ gật đầu, trên miệng nở nụ cười khó giải thích.
Sân sau của trang viên yên tĩnh, không khí trong lành. Trong khoảng trống trước rừng trúc xanh, một ông già đang giang tay tập thái cực quyền. ông già này nhìn như hơn sáu mươi tuổi nhưng mà tinh thần khỏe mạnh, thần thái ngời ngời, tìm không thấy một chút trạng thái của người già. Trên người mặc một bộ đồ màu xanh nhạt , càng thể hiện khí chất.
Người đứng đầu nhà họ Đường hiện tại ở thành phố Hà Nội là ông Đường Văn Lâm.
Một nhóm người đi theo bà Đường đến đây, gặp Đường Văn Lâm đang luyện Thái cực quyền, đều là nhẹ nhàng bước đi. Tất cả đều nói nhỏ, sợ làm phiền đến ông Đường. Đây là thói quen của Đường Văn Lâm, kiên trì mười năm như một.
Cho dù là ngày quan trọng như vậy, Đường Văn Lâm cũng tận dụng thời gian để luyện tập một chút. Mọi người đều đứng xung quanh, nhìn Đường Văn Lâm với vẻ mặt đầy sự kính trọng. Mà Cao Phong khẽ cau mày khi nhìn thấy mấy tư thế thái cực quyền của Đường Văn Lâm, miệng mấp máy nhưng vẫn không nói gì.
“Ông nội đã nghiên cứu thái cực quyền cũng mười năm rồi, bây giờ càng ngày càng thuần thục, và trình độ cũng ngày càng cao”
“Đúng vậy, có một thầy giỏi thái cực quyền ở thành phố Hà Nội, cũng khen ông nội hết lời." Mấy chục người con ba đời của nhà họ Đường đều nhỏ giọng bàn tán.
"Cao Phong, ông nội em thích võ thuật, đặc biệt là thái cực quyền, anh xem ông chơi như thế nào?" Đường Ngọc Diệp cũng tự hào giới thiệu với Cao Phong.
Không nghĩ, Cao Phong khẽ lắc đầu nói: “Anh nhìn, không được tốt lắm."
“Hảº Đường Ngọc Diệp hơi sửng sốt, quay đầu khó hiểu nhìn Cao Phong. trong xã hội hiện đại này, võ sĩ cực kì hiếm, võ sĩ có thành tích lại cực kì hiếm. Vốn dĩ tưởng rằng Cao Phong sẽ ngạc nhiên sau khi nghe cô giới thiệu, nhưng không nghĩ rằng Cao Phong có chút coi thường thái cực quyền của Đường Văn Lâm.
Mấy đệ tử nhà họ Đường bên cạnh cau mày nhìn Cao Phong, nếu không phải sợ làm phiền Đường Văn Lâm, đã trách mắng Cao Phong ngay lúc đó.
Ông Đường nghiên cứu Thái cực quyền hàng chục năm, trong mắt anh ta lại chẳng ra sao cả. Anh nói những lời này không sợ là khiến người khác cười rơi răng cửa sao.
"Cao Phong, anh cũng biết thái cực quyền sao?" Đường Ngọc Diệp nhỏ giọng hỏi. Cao Phong dừng lại chút, anh vốn không muốn nói nhiều. Nhưng nếu
Đường Văn Lâm cứ tiếp tục luyện tập theo cách này, nhìn tưởng chừng như có thể tăng cường thân thể nhưng thực chất sẽ gây ra một số tổn hại cho cơ thể.
Hơn nữa, theo thời gian, những tổn hại này sẽ ngày càng lộ rõ. Võ thuật chú ý đến cách tiếp cận từng bước, có quy định cụ thế, làm ngược lại có thể sẽ thành công nhưng càng nhiều sẽ là phát sinh những điều ngoài ý muốn.
"Ông Đường vốn không hiểu ý nghĩa thật sự của thái cực quyền" Cao Phong nhẹ giọng đáp.
“Tôi nói anh là Cao Phong đúng không? Anh có bệnh hả?"
Nghe xong lời của Cao Phong, con cháu của Đường gia bên cạnh không nhịn được, tại chỗ hét lên một tiếng. Anh ta tên là Đường Đình Thư, là con trai thím hai của Đường Ngọc Diệp.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn qua, ngay cả Đường Văn Lâm cũng bị quấy rầy, ông hơi dừng lại, đang làm tư thế cuối cùng.
“Đình Thư, có chuyện gì vậy?" Bà Đường khẽ cau mày.
"Bà nội, anh ta nói ông nội không hiểu ý nghĩa thực sự của thái cực quyền, và nói ông đánh thái cực quyền không ra làm sao cả." Đình Thư lập tức chỉ vào Cao Phong và nói với vẻ mặt không kiên nhẫn. Mọi người sững sờ một lúc sau đó không nhịn được cười.
“Ông nội nghiên cứu thái cực quyền gần mười năm, không hiểu được ý nghĩa thật sự của thái cực quyền?" Ông tiếp xúc với thái cực quyền còn nhiều năm hơn tuổi của anh, ông đánh không ra làm sao? Cho dù là ông đánh có chỗ còn thiếu sót nhưng cũng không phải một người trẻ như anh có thể tùy ý đánh giá”. Chỉ một lúc, Cao Phong trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Vốn đĩ đang nghĩ cách nhắm vào Cao Phong chủ yếu là vì muốn chế giễu gia đình Đường Ngọc Diệp. Ai biết được