Chương 4142
“Cao Phong tôi không phải người tốt, nhưng tôi không xấu xa tới mức độ như vậy.”
“Dẫn đám người Vũ Kiên đi tìm chỗ nghỉ ngơi, tôi còn có chuyện cần xử lý.”
Cao Phong hơi xua tay, không quay đầu lại đi về trước.
Ruth im lặng mấy giây, vẫn chậm rãi gật đầu, sau đó dẫn Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn đi tìm phòng nghỉ ngơi.
“Mọi người nghe kỹ cho tôi, bây giờ tôi không giết các người.”
“Nhưng trước tám giờ sáng mai, nếu Gorden không cho tôi một câu trả lời hài lòng.”
“Tất cả quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu các người đều phải chôn cùng!”
Cao Phong nói câu này ra, đám người của Gorden đều trợn to mắt, trong lòng sợ hãi không thôi.
Lúc này bọn họ không dám hoài nghi lời Cao Phong nói!
“Còn nữa, từ giờ trở đi, không cho phép bọn họ ăn một miếng cơm, uống một ngụm nước nào.”
“Các người hành hạ người của tôi như thế nào, tôi sẽ dùng phương pháp như vậy đối đãi với các người.”
“Người nào dám cho bọn họ ngụm nước, giết không tha.”
Cao Phong hừ lạnh một tiếng, lại nghiến răng hạ lệnh.
“Rõ!”
Chục nghìn binh sĩ Phong Hạo, lúc này gật đầu đồng ý.
Lúc này mặt trời chiều ngả về tây, sắp đến chạng vạng tối.
Ánh nắng chiều tây chiếu lên người Cao Phong, nhìn như phủ cho anh thêm một tầng chiến bào màu máu.
Rất nhanh, mấy nghìn thành viên của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu đều bị đuổi tới khu vực phía sau.
Giống như đuổi heo, tất cả mọi người tụ tập lại.
Không cho phép ăn cơm, không cho phép uống nước, ngay cả đi WC cũng không được đi.
Không nhịn được, vậy thì đi ra quần.
Cao Phong nói được là làm được, nói sẽ khiến bọn họ trả lại gấp mười lần, nhất định phải trả lại.
Xử lý xong chuyện này, Cao Phong cảm thấy mệt mỏi, một mình đi vào một phòng.
Hiện giờ anh phải khiến mình tỉnh táo lại, sau đó phân tích tình hình, lại làm ra kế hoạch kế tiếp.
Ký thác hi vọng lên người Gorden, đó là chuyện kẻ ngốc mới làm.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Hai mươi nghìn binh sĩ Phong Hạo đã chiếm cứ hoàn toàn doanh trại đóng quân của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu.
Sắp xếp trạm gác, cắt lượt nghỉ ngơi, còn có người đặc biệt phụ trách trông coi tù binh của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu.
Bảy giờ tối, sắc trời đã tối sầm lại.
Từng tầng hắc ám bao phủ lấy cả mảnh đất Tây Vực này.
Mà trong khoảng thời gian này, cũng có một số thế lực khác của Tây Vực đến dò xét tình hình.
Nhưng bọn họ căn bản không điều tra được gì.
Lúc này trong doanh trại đóng quân của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu, rốt cuộc là có tình hình gì, không ai có thể biết được.
Mà những thế lực của Tây Vực, thực ra cũng không để tâm chuyện của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu lắm.
Dù sao giữa bọn họ, gần như không lui tới.
Tuy nói có quy tắc ở đây, nhưng quy tắc chỉ thiên về phía người cường đại, còn kẻ yếu, chỉ là có cũng được mà không có cũng không sao.
Vì thế các thế lực ở khắp nơi Tây Vực thấy không tra xét được tin tức, đến cuối cùng không có động tĩnh, thì mỗi người về doanh trại đóng quân của mình, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Quy tắc là quy tắc.
Nhưng làm việc là làm việc.
Mọi người tự quét tuyết trước cửa, những lời này cho dù đi đến đâu đều có áp dụng.
Màn đêm hoàn toàn buông xuống ở khu vực hỗn loạn Tây Vực.
Từ trên không nhìn xuống, một cái lại một cái doanh trại đóng quân sáng đèn.
Mà bên trong rừng cây chỗ quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu, cũng như vậy.
Tất cả vết thương trên người Cao Phong, đều đã tự mình xử lý xong.
Trong tay là một chén rượu, anh ngồi trên một khu đất trống, tránh đi cây cối che, cô độc ngắm trăng.