RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4182

Hai bên gặp nhau sẽ không tránh khỏi xảy ra đấu tranh.

Tiếng súng chính là từ như vậy mà đến.

Thời gian một phút một giây trôi qua, chớp mắt đã hết một đêm, bình minh đang đến.

Gần bảy giờ sáng.

Cao Phong đưa mấy nghìn binh sĩ Phong Hạo ra khỏi khu rừng.

Tìm kiếm một đêm, vẫn không thu hoạch được gì cả.

Mấy nghìn binh sĩ Phong Hạo bao gồm cả Cao Phong, ai nấy đều mệt mỏi, ủ rũ thất vọng.

Trong lòng họ không kìm được mà cảm thấy nản lòng.

“Anh Phong, anh đi nghỉ ngơi một lát đi, chúng tôi đi tiếp xung quanh xem thử.”

Một binh sĩ Phong Hạo nhìn thấy khóe mắt đỏ của Cao Phong, không kìm được mà khuyên anh một câu.

“Tôi không sao, các cậu về nghỉ ngơi trước đi, bây giờ tôi đi gặp Gorden.”

“Phù!”

Cao Phong phù một hơi, nghiến răng, sải bước đi thẳng đến căn phòng mà Gorden đang ở trong đó.

Lúc này đã gần đến bảy giờ đúng rồi.

Thời gian mà anh hẹn gặp với Gorden là tám giờ sáng.

Nhưng bây giờ, quả thực ngay cả một phút Cao Phong cũng đợi không nổi nữa.

Anh nhất định phải bảo Gorden cho anh một câu trả lời ngay bây giờ.

“Cạch!”

Căn phòng mà Gorden ở, cánh cửa bị Cao Phong một chân đá tung ra.

Trong phòng, Gorden vẫn cứ nằm trên nền đất lạnh lẽo như vậy, hai chân đã bị trói lại với nhau.

Cánh cửa rầm một cái, Gorden từ từ mở mắt ra, có hơi mơ hồ liếc nhìn Cao Phong một cái.

“Ngủ cũng ngon nhỉ?”

Trong mắt Cao Phong đầy tia máu đỏ, anh đi thẳng đến bên cạnh Gorden, và khom người xuống hỏi.

“Ha ha.”

Gorden cười ha ha, giọng khàn không gì bằng.

Miệng đã khô nứt đến nổi có rất nhiều khe hở nhỏ, giống như ba ngày không uống nước vậy.

Anh ta vốn dĩ đã mất rất nhiều máu, cơ thể bây giờ đang trong tình trạng thiếu nước, mà Cao Phong lại không cho anh ta nước uống, anh ta có thể chống cự được cũng coi như không dễ dàng rồi.

“Bây giờ, lập tức cho tôi câu trả lời mà tôi muốn.”

“Nhớ kĩ, cơ hội của anh chỉ có một.”

“Nếu như không làm tôi hài lòng được thì bây giờ tôi trực tiếp tiễn anh lên đường.”

Một tay Cao Phong nắm chặt cổ áo của Gorden, hung hăng lôi Gorden lên.

“Bịch!”

Cao Phong giống như kéo một con chó vậy, kéo thẳng Gorden ra ngoài cửa, sau đó ném anh ta xuống đất.

“Nói!”

Ánh mắt Cao Phong lạnh tanh, một chân đạp lên ngực Gorden.

“Khụ, khụ khụ…”

Gorden ho mấy tiếng, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn Cao Phong, cười nói: “Nếu như cậu thật sự muốn giết tôi, cần gì phải nhiều lời như vậy với tôi? Trực tiếp giết tôi thì không phải xong rồi sao?”

“Mẹ nó, nằm mơ tôi cũng muốn giết anh! Nằm mơ tôi cũng muốn chém anh thành trăm mảnh!”

Cao Phong mạnh mẽ ngồi xổm xuống, đấm trúng miệng của Gorden.

“Bép!”

Sau cú đấm đó, răng cửa của Gorden bị Cao Phong đánh rơi mất hai cái.

Môi bị rách, máu tươi thì lập tức chảy đầy miệng, nhuộm hết hàm răng.

Bề mặt răng đầy máu tươi, khiến cho Gorden nhìn trông dữ tợn vô cùng.

“Nếu cậu đã không dám giết tôi, cậu còn điên cuồng như vậy làm gì?”

“Cao Phong, tôi nói cho cậu biết, tôi còn sống thì Kim Tuyết Mai vẫn còn khả năng sống.”

“Nếu tôi chết rồi, thì cô ta nhất định chết! Đứa con trong bụng cô ta cũng phải chết!”

“Có gan thì cậu đánh tôi một cái nữa xem, bây giờ tôi sẽ tự sát cho cậu xem!”

Vẻ mặt Gorden đầy sự chế giễu, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi