RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Mấy chục nhân viên vui cười hò hét, sau đó đồng loạt tung cánh hoa và bắn pháo. Các cô gái ai cũng cầm lên một nắm cánh hoa hồng tung lên, tung bay khắp không trung, cánh hoa tỏa hương thơm ngát, mưa hoa chầm chậm rơi xuống đất.

"Bụp! Bụp! Bụp!" Ngay lập tức pháo hoa nổ vang, cao hơn mấy mét. Vô vàn dải lụa rực rỡ với giấy màu hình trái tim cùng vô số các mẩu giấy đủ sắc màu bay trên không trung, chầm chậm rơi xuống với cánh hoa hồng. Phạm vi mấy chục mét xung quanh khách sạn Oriental Jade đều tràn ngập không khí lãng mạn. Lúc này đây tất cả mọi người theo bản năng giữ yên lặng, dùng con tim cảm nhận bầu không khí lãng mạn. Bấy giờ, trong sự lãng mạn ngập tràn, Cao Phong nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Kim Tuyết Mai chậm rãi bước lên thảm đỏ. Mà Kim Tuyết Mai chân vừa bước lên thảm đỏ liền không kìm được nước mắt, nước mắt cô từng giọt lăn trên gương mặt trắng nõn mềm mại rơi xuống thảm đỏ. Nhưng cô lại không lau nước mắt mà để nước mắt cứ như vậy rơi xuống. Vì cô biết, đây là những giọt nước mắt cảm động, là giọt nước mắt của hạnh phúc!

Chìm đắm trong hương hoa hồng và vô số dải lụa rực rỡ bay xung quanh, hai người chậm rãi đi trên thảm đỏ. Khoảnh khắc này, Kim Tuyết Mai đã trở thành đối tượng mà tất cả phái nữ trên thế gian phải hâm mộ ghen ghét. Ngay lúc này Kim Tuyết Mai cảm thấy tất cả sự lạnh nhạt, trào phúng và khinh thường cô phải chịu đựng ba năm nay như một cơn gió thoảng qua. Mọi thứ đều đáng giá!

Hai người đi đến cuối thảm đỏ, có một cô gái cao ráo đem bó hoa hồng đỏ kiều diễm được chuẩn bị từ trước đặt vào tay Cao Phong. Đầy ắp toàn hoa hồng!

Đóa nào đóa đấy đều nở rộ, màu đỏ tươi vô cùng đồng đều, vừa nhìn là biết được chọn lọc kỹ càng.

"Nhiều quá, sợ em cầm không nổi, chín mươi chín đóa hồng, mong rằng em sẽ thích." Cao Phong tặng bó hoa cho Kim Tuyết Mai.

"Thích! Thích!" Kim Tuyết Mai gật đầu lia lịa, đem bó hoa hồng ôm vào lồng ngực.

Nhóm người phía sau vây quanh hai người, dẫn họ đến phòng tổng thống ở tầng trên.

Bên ngoài khách sạn.

Đám thanh niên BMV hơn mười mấy người đã lái xe rời đi từ lâu. Đùa chắc, bây giờ không rời đi chẳng lẽ ở lại để bị người ta cười nhạo sao?

Dương Mai Bằng tự tay đem chiếc xe ba bánh đưa đến nơi đỗ xe chuyên dụng cho khách quý.

"Giám đốc Dương, chuyện ông làm đã được cấp trên cho phép chưa?" Ngô Minh Huy im lặng nãy giờ, lúc này hơi nheo mắt lại, nhìn Dương Mai Bằng hỏi.

Dương Mai Bằng từ từ xoay người, đối mặt với Ngô Minh Huy không chút sợ sệt, bình tĩnh trả lời: "Cậu Ngô lo thừa rồi! Đây là do ông chủ của tôi chỉ định."

"Không thể nào!" Ngô Minh Huy phản bác ngay tức khắc, hừ lạnh nói: "Tôi có quen biết với ông chủ của mấy người, ông ta làm sao có thể vì tiếp đón một tên lái xe ba bánh mà để bọn tôi ở ngoài được?" Nói xong câu đó, Ngô Minh Huy và Hạ Vy đều bày ra vẻ mặt suy ngẫm nhìn Dương Mai Bằng. Bọn họ ngược lại muốn xem xem, Dương Mai Bằng này có thật sự không sợ ông chủ không?

"Người cậu Ngô quen hẳn là chủ trước nhỉ?" Không ngờ rằng Dương Mai Bằng không những không chút lo sợ, còn hỏi ngược lại bọn họ.

"Ông nói vậy là sao?" Ngô Minh Huy sửng sốt.

"Cậu Ngô vẫn chưa biết? Khách sạn chúng tôi đã đổi chủ rồi, người chủ ngài quen biết đã rời khỏi rồi." Giọng Dương Mai Bằng không kiêu ngạo không siểm

nịnh, không nhanh không chậm.

"Đổi rồi?" Ngô Minh Huy ngây người trong chốc lát, hỏi: "Đổi thành ai?"

"Dù sao thì địa vị cũng không thấp hơn cậu Ngô đây." Dương Mai Bằng bình nhiên cười, xoay người đi về phía khách sạn.

"Có tin tôi gọi một cuộc điện thoại là khiến khách sạn Oriental Jade của mấy người đóng cửa luông không!" Ngô Minh Huy bỗng hét lên.

Bước chân của Dương Mai Bằng ngừng lại trong nháy mắt.

Ngô Minh Huy mặt mày ngạo nghễ, Dương Mai Bằng ban nãy còn điên cuồng như vậy, bây giờ biết sợ rồi?

Chỉ thấy Dương Mai Bằng chầm chậm quay đầu, nhìn về phía đám ba người anh Thẩm: "Mấy người ngày mai không phải tới làm nữa! Lên lấy tiền lương đi." Dương Mai Bằng bình tĩnh nói.

Ngô Minh Huy lập tức sửng sốt, ra là Dương Mai Bằng không bị lời bọn họ dọa mà quay lại để nói với mấy người đám anh Thẩm mấy lời này!

"Giám đốc Dương, chúng tôi thật sự không biết... không biết cậu Phong..." một bảo vệ trong đội bảo vệ vội vàng giải thích. Nhưng Dương Mai Bằng vốn chẳng nghe bọn họ giải thích, nếu tối nay là người khác thì bọn họ cũng đối xử như vậy sao?

"Giám đốc Dương, cậu Phong lái một chiếc xe ba bánh, cứ như đám nông dân nhặt rác vậy..." Anh Thẩm cũng nhỏ giọng giải thích.

"Nông dân thì sao? Nông dân thế có ăn của anh, uống của anh không?" Không ngờ Dương Mai Bằng nghe xong còn tức giận hơn, bỗng nhiên quay đầu qua phía anh Thẩm quát: "Xem lại ba đời nhà anh xem, con mẹ nó cả nhà làm nông!"

"Khinh thường nông dân? Mấy người lên phường được rồi đó." Dương Mai Bằng hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào khách sạn.

Sắc mặt đám ba người anh Thẩm trắng bệch, hậm hực rời đi.

Sắc mặt Ngô Minh Huy và Hạ Vy ở phía sau từ đỏ chuyển qua tím, tím lại biến thành xanh, khó coi vô cùng.

Hạ Vy không thể không thừa nhận, bản thân lại thua Cao Phong thêm lần nữa.

Cứ như đối đầu với Cao Phong cô chưa thắng nổi lần nào vậy. Đến nỗi bữa nay Ngô Minh Huy bị mất hết mặt mũi, tất cả nguyên nhân đều đổ hết lên đầu Cao Phong.

"Thân phận của Kim Tuyết Mai thì anh biết, nhưng thân phận của Cao Phong là gì chứ?" Ngô Minh Huy khẽ nhíu mày.

Hạ Vy bĩu môi khinh thường, nói: "Còn là gì được? Con rể của nhà họ Kim chứ sao, sống bám nhà họ Kim ba năm, dạo này không biết đào đâu ra được một khoản tiền mà thôi."

"Ra cũng chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, haha..." Ngô Minh Huy khanh thường.

"Minh Huy, bọn họ kiêu ngạo quá em nhìn không quen." Hạ Vy kéo tay Ngô Minh Huy làm nũng một trận.

"Không sao, chỉ là một tên nhà giàu mới nổi thôi, chỉ cần tên Cao Phong kia còn ở đất Hà Nội này thì anh còn vô vàn cơ hội tấn công anh ta."

"Cũng không sợ nhà họ Ngô đấu không lại, chúng ta còn có nhà họ Tưởng nữa, chẳng lẽ không ép tên Cao Phong kia không ngẩng đầu nổi được chắc?" Ngô Minh Huy tràn đầy tự tin, đường sống của Cao Phong này coi như chấm hết rồi...

Trong phòng tổng thống khách sạn Oriental Jade.

Vừa đẩy cửa ra Kim Tuyết Mai đã bị chấn động hoàn toàn. Phòng tổng thống thật sự rất rất rộng. To như một ngôi biệt thự vậy, ước chừng cũng phải ba trăm mét vuông. Hơn nữa dụng cụ gia dụng cần gì có đó, bên trong trang trí cứ hệt như biệt thự cao cấp vậy.

Không! Ngay cả biệt thự cao cấp cũng không đạt tới cấp bậc này.

Không cần biết là sàn nhà hay giấy dán tường, tất cả mọi đồ vật từ trần nhà, đèn treo... đều dùng loại quốc tế chất lượng cao nhất. Nói đơn giản thì cả căn phòng trang hoàng từ trên xuống dưới chắc ít cũng phải 12 tỷ. Giá 2 tỷ một đêm thật sự không phải thổi giá lên. Xa hoa mỹ lệ người thường khó mà tưởng tượng nổi!

Ở trong phòng phóng tầm mắt nhìn xung quanh, đèn đủ loại sắc màu, biến căn phòng như mộng ảo, như cảnh trong giấc mơ hay Cao tích vậy. Thảm trên mặt đất dùng lông của thiên nga đen tạo thành, dùng chân giẫm lên mềm mại hơn so với giẫm lên bông cả nghìn lần. Từ cửa đi vào, vô vàn cánh hoa hồng được trải thành hai hàng, hình thành một con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu. Ánh sáng muôn vàn sắc màu phủ lên cánh hoa hồng càng làm cánh hoa đỏ tươi trở nên kiều diễm hơn hết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi