RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4230

Nhưng người đàn ông kia lại không nói lời nào, cứ vậy mà cởi chiếc áo khoác chiến sĩ trên người mình ra.

“Anh định làm gì?”

Ngay cả cậu thanh niên mặc áo hàm giáo kia cũng nhíu mày hỏi.

“Giết người.”

Người đội trưởng kia mím môi nói hai chữ, sau đó nhanh chóng gấp áo khoác lại, đặt ở cột mốc biên giới, sau đó cầm súng ra ngoài.

“Cạch!”

Chỉ cần đi hai bước thôi, người đàn ông đó đã bước ra khỏi đường biên giới.

Mấy chục nghìn chiến sĩ còn lại cứ vậy mà mở to mắt, nhìn người đàn ông đó với ánh mắt không thể tưởng tượng nỏi.

Người đàn ông đó dừng lại một lúc, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn liếc về phía cột mốc biên giới, sau đó đi nhanh về phía trước, đuổi theo đội của Long Tuấn Hạo.

“Mẹ nó!”

“Tôi đã tận mắt thấy các chiến sĩ Phong Hạo đã lấy lại công đạo cho chúng ta thế nào, trận chiến đó đã thiệt hại mất hơn nghìn người.”

“Tôi đã tận mắt chứng kiến các chiến sĩ Phong Hạo đã thu phục bên Nam Cương và Cảnh Đông thế nào, họ đã tạo ra một lớp phòng tuyến trước mặt chúng ta ra sao.

“Tôi đã không giúp họ được điều gì trong quá trình đó, nhưng hôm nay chúng ta lại ngồi mát ăn bát vàng trên công sức của họ, hưởng thụ sự bảo vệ của họ.”

“Tôi không muốn làm kẻ hèn nhát nữa!”

Sau đó có một cậu thanh niên cũng cắn răng nói nhỏ, một giây sau, anh ta cũng cởi áo khoác, gấp chỉnh tề rồi đặt tại cột mốc biên giới.

“Từ nay về sau, tôi vì những kẻ xâm lược của Nam Cương mà từ bỏ thân phận công dân Việt Nam.”

“Tôi thà làm một binh sĩ đường đường chính chính của Việt Nam chứ không làm tên hèn nhát nữa.”

“Tuyệt đối không thể nhìn những người anh em của mình đi chịu chết được!”

“Từ nay về sau, tôi tình nguyện từ bỏ quốc tịch của bản thân, những hành động này của tôi không hề liên quan đến Việt Nam nữa, cũng chẳng hề liên quan gì đến quân đội Việt Nam nữa.”

Cậu thanh niên kia nói một tràng, sau đó cúi người thật sâu để chào cột mốc biên giới, sau đó cũng cầm súng rời đi.

Người này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh bên trong, gió vừa thổi là áo đã bay phất phới, nhưng thái độ của anh ta vẫn dứt khoát như cũ.

“Mấy người định làm gì?”

“Thân là người lính phải phục tùng theo mệnh lệnh, mấy người muốn làm gì hả?”

Cậu thanh niên mặc bộ đồ hàm giáo trừng mắt, quát lớn.

“Nếu các anh em Phong Hạo còn đó thì trước mắt chúng ta sẽ luôn có một lớp phòng tuyến vững chắc.”

“Nhưng nếu không còn họ nữa thì chúng ta sẽ phải đánh trực diện với những kẻ xâm lăng từ nước ngoài.”

“Những kẻ xâm lược từ Nam Cương đã từng quấy rối chúng ta, bắt nạt cúng ta, tàn sát chúng ta!”

“Các anh em Phong Hạo đã trượng nghĩa ra tay giúp đỡ chúng ta! Họ đã đòi lại công bằng cho chúng ta, quét sạch giặc xâm lăng từ Nam Cương.”

“Họ đã đứng chặn trước mặt chúng ta, hứng chịu tất cả các hiểm nguy.”

“Bây giờ cậu bảo tôi đi làm một tên hèn nhát, trơ mắt nhìn họ đâm đầu vào chỗ chết à? Con mẹ nó, tôi không làm nổi!”

Sau đó lại có thêm năm chiến sĩ đứng ở biên giới, cởi áo khoác xuống rồi gấp gọn gàng lại đặt ở cột mốc biên giới, sau đó cầm súng đi ra khỏi biên giới.

“Thay vì bị đám giặc ở Nam Cương xỉ nhục rồi giết chết thì thà đầu rơi máu chảy ở chiến trường còn hơn!”

“Chuyện này mới là là việc mà một chiến sĩ phải làm!”

Ngay sau đó càng lúc càng có nhiều chiến sĩ biên giới, cắn răng cởi bỏ bộ quân phục quân đội ra, rồi quay người chạy về phía nhóm binh sĩ của Long Tuấn Hạo.

“Chiến sĩ Việt Nam không phải là đám hèn nhát!”

“Những lúc tôi gặp nguy, anh đã kề vai chiến đấu với tôi vậy anh chính là người anh em của tôi rồi, tôi cũng muốn làm anh em với họ.”

“Mẹ nó chứ! Mười tám năm sau lại làm một trang hảo hán!”

“Ông đây mang danh là chiến sĩ, gánh vác trách nhiệm bảo vệ quốc gia, bây giờ việc bảo vệ quốc gia này lại đến lược các anh em Phong Hạo đứng ra làm thay, vậy thì chúng ta đứng đây làm gì nữa?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi