Chương 4236
Hoa Hồng cũng đưa các thông tin mà Cao Phong vừa cung cấp cho các thành viên cấp dưới của mình để họ nhanh chóng đi điều tra,
Dọc đường đi, không ai lên tiếng nói lời nào.
Thành viên đội lính đánh thuê Hoa Hồng có hiệu suất làm việc rất cao.
Khi Cao Phong và Hoa Hồng vừa lái xe đến thị trấn Porter thì đội tìm thông tin cũng đã trả lời lại Hoa Hồng.
“Cao Phong, bên phía Tây Vực này có rất ít người Việt Nam, nên cũng không quá khó để tìm người mà anh cần. Trong khu vực anh đưa thì có hai người tên là Trần Anh Thảo. Một người đã qua đời hai năm trước, người còn lại thì sống ngay ở phía sau thị trấn Porter.”
“Anh có muốn đi xem thử không?”
Hoa Hồng hơi do dự, để cho Cao Phong tự chọn.
Dù sao thì việc người quen cũ không còn sống nữa còn khó chịu hơn việc không tìm thấy người đó. Có đôi khi, nếu không tìm thấy lại khiến người ta có chút kỷ niệm đẹp.
“Cứ đi đi.”
Cao Phong yên lặng mấy giây rồi khẽ nói.
“Ừ, vậy để tôi đi cùng anh.”
Hoa Hồng khẽ gật đầu rồi tiếp tục lái xe.
Chẳng bao lâu sau, xe của hai người đã từ từ đi vào thị trấn Porter, rồi đi về phía khu nông thôn nhỏ phía sau thị trán.
Khu nông thôn này nhìn rất giống như những thị trấn nhỏ ở những vùng quê xa xôi của Việt Nam.
Đồng ruộng, lúa nước, một ít cây nông nghiệp, rồi còn có cả mấy đàn gà, đàn vịt.
Khu vực này rất bình yên, nếu so sánh với thị trấn ngoài kia thì cứ như chốn thiên đường vậy.
Thành viên của các đoàn lính đánh thuê khác rất ít khi đến nơi này để quấy rối.
Vì đa số các vật tư ở thị trấn kia đều do những người nông dân này cung cấp. Họ thường đưa các sản phẩm mà mình làm ra cho những người phụ trách việc buôn bán trong thị trấn, rồi những người đó sẽ tiến hành giao dịch với các đoàn lính đánh thuê.
Nhờ thế mà hai bên đã hình thành được một chuỗi sinh thái ổn định.
Vậy nên, nếu không phải là tình thế bắt buộc thì sẽ không có ai đến quấy rối những gia đình này.
Sau khi tiến vào khu vực này, ô tô dần giảm tốc độ xuống.
Vì có ánh đèn đường nên tầm nhìn cũng không bị hạn chế.
Cao Phong hạ cửa sổ xe xuống, nhìn đồng ruộng bên ngoài, thầm cảm thấy lòng mình như bình yên trở lại.
Đây chẳng phải là cuộc sống mà trước giờ anh vẫn mong ước sao?
Đơn giản, chất phác, không có quá nhiều điều thừa thãi cần phải lo nghĩ.
“Tốt quá.”
Cao Phong khẽ cảm thán.
Hoa Hồng nhìn liếc Cao Phong qua kính chiếu hậu, cũng không nói gì thêm.
Xe vào thôn, thỉnh thoáng có thể nghe thấy tiếng chó sủa.
“Đến rồi.”
Hoa Hồng chầm chậm dừng xe lại, chỉ về phía một căn nhà gần đó.
Lúc này Cao Phong mới hoàn hồn lại, nhìn về phía trước.
Căn nhà kia nhìn không quá lớn, thậm chí là hơi đơn sơ.
Trong sân vẫn còn có ánh đèn, chứng tỏ rằng chủ nhà vẫn cưa đi ngủ.
“Ừ.”
Cao Phong khẽ gật đầu, sau đó cầm chiếc ba lô đen bên cạnh mình, cất bước xuống xe.
Hoa Hồng do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi theo anh.
“Cộp cộp!”
Hai người đều yên lặng, cố gắng đi nhẹ nhàng nhất có thể.
Chẳng mấy chốc, Cao Phong đã đi đến phía ngoài của căn nhà này.
Mà vừa khéo, cổng sân vẫn chưa bị khóa lại.
Cao Phong đứng bên ngoài cũng có thể thấy tình cảnh bên trong sân.
Một người phụ nữ trung niên khoảng tầm bốn mươi tuổi đang bận rộn làm gì đó bên trong sân.
Người phụ nữ này ăn mặc rất mộc mạc, bận đến mức đầu toàn là mồ hôi, nhưng cũng chẳng có ai đến để giúp đỡ một tay.