Chương 4256
Mà lúc này, đến cả cầm đầu cũng sợ hãi thất thố mà chạy trốn đến như vậy, có thể nghĩ đến tâm tình của bọn thuộc hạ là gì không?
Lão đại cũng chạy rồi, tiểu đệ làm gì có tâm tình chiến đấu nữa?
Trong nháy mắt, gần một trăm nghìn tên cường đạo Tây Vực như phát điên, đều chạy tán loạn về phía sau.
Căn bản không hề có ý định chiến đấu.
“Hoặc là giao người ra, hoặc là, chết!”
Cao Phong tay nhấc dao thép lên, đột ngột lao về phía trước.
Nhân lúc người bệnh, lấy mạng người!
Ba trăm sáu mươi nghìn đại quân, bây giờ như sói đói mà lao về phía một trăm nghìn tên cường đạo Tây Vực.
Hơn một trăm nghìn người ôm lấy vũ khí co cẳng chạy, đây là tình cảnh gì cơ chứ?
Đất đai rung chuyển, khói bụi mịt mù, cứ thế mà tung bay lên.
Cao Phong dẫn theo tất cả mọi người ở phía sau, từ trong khói bụi cuồn cuộn mà lao ra.
Như hổ như sói mà bắn ra đạn bom.
“Nhanh rút! Đánh không lại đâu!”
“Mau nói với ông chủ Negan, đó là liên minh Phong Hạo ở Nam Cương, bọn họ là người của liên minh Phong Hạo đấy!”
Một trăm nghìn tên cường đạo Tây Vực không chiến mà bại tan tác.
Đối mắt với khí thế bức người của ba trăm sáu mươi nghìn người, bọn họ cũng không ai có lá gan nhấc súng lên chiến đấu.
Chỉ hận bố mẹ không sinh ra mình có tám cái chân, cho nên bây giờ chạy mới chậm thế này.
Mười mấy thế lực nhỏ không hề muốn chiến đấu, trực tiếp vứt bỏ doanh trại đóng quân, rút lui về hậu phương.
Bọn họ chuẩn bị tụ họp với thế lực khác trước, sau đó mới cùng nhau đối phó Cao Phong.
“Lục soát! Đào ba tấc đất doanh trại đóng quân của bọn chúng mà tìm!”
Cao Phong cầm dao lên trước, một chân đạp tên cường đạo Tây Vực ngã sõng soài sang một bên.
“Vâng!”
Hơn ba trăm nghìn người giống như châu chấu nhảy qua biên giới, một đường tung hoành.
Những doanh trại đóng quân của thế lực này bị Long Tuấn Hạo đưa người lục soát đến lật trời.
Bất luận là vũ khí, hay là vật tư, toàn bộ đều bị đoạt về hết.
“Anh Phong, không có bóng dáng chị dâu Tuyết Mai.”
Hai mươi phút sau, Long Tuấn Hạo bước lên báo cáo.
“Tiếp tục đi về trước.”
Cao Phong gật đầu một cái, lần nữa bước về phía trước.
Đại đội ngũ tiếp tục xuất phát, hướng về phía trước mà đi.
Cả một Tây Vực bị gió bụi bao phủ, bụi mù bay lên đến cả mặt đất cũng rung chuyển theo.
Hoa Hồng dẫn các thành viên quân đoàn lính đánh thuê cùng hai người Kim Vũ Kiên trấn thủ hậu phương.
Bọn họ chờ đợi Cao Phong khải hoàn.
Nghe thấy tiếng súng gấp gáp mãnh liệt, nhìn thấy khói bụi bay lên nơi phương xa, trong lòng mọi người đều lo lắng không thôi.
Ba mươi hơn vạn người, đối chiến với năm mươi hơn vạn người, ai cũng có thể nghĩ ra kết quả cuối cùng sẽ là gì.
“Vũ Kiên, Tử Hàn, hai người cảm thấy…”
Hoa Hồng im lặng vài giây, vẫn là muốn hỏi.
Dù sao thì hai người Kim Vũ Kiên chắc chắn sẽ hiểu rõ Cao Phong hơn cô.
“Chúng tôi tin anh ấy!”
Kim Vũ Kiên cùng Cao Tử Hàn đồng thanh, không hề do dự mà trả lời.
“Nhưng tôi vẫn cảm thấy, làm như vậy có chút ngốc nghếch.”
Như Lan sau lưng Hoa Hồng không nhịn được mà nói nhỏ một câu.
“Im miệng!”
Hoa Hồng khẽ quát một tiếng, trừng mắt nhìn Như Lan.
“Chị Hoa Hồng, em nói là sự thật…”