RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4266

Long Tuấn Hạo nói xong lời cuối cùng, trong mắt thậm chí đã mang theo khẩn cầu.

Cao Phong hơi cắn răng, sau đó nặng nề gật đầu.

Bởi vì anh là một đầu sói.

Là linh hồn của cả đội ngũ, là người chỉ dẫn phương hướng cho tất cả anh em đi tới.

Cho nên ai cũng có thể ngã, thế nhưng anh tuyệt đối không thể ngã.

Long Tuấn Hạo đứng ở vị trí cách đó vài mét, thấy vẻ mặt Cao Phong, anh ta đã biết, Cao Phong đã triệt để tỉnh ngộ.

“Không phải anh mới vừa hỏi em em có sợ chết không sao?”

“Em sợ! Nhưng cũng không sợ!”

“Bởi vì có một số việc, dù biết làm sẽ chết em cũng không sợ!”

“Không chỉ em không sợ, hiện tại em có thể để anh nhìn thái độ của đám anh em chúng em!”

Long Tuấn Hạo vừa nói xong lời này đã trực tiếp xoay người, bò lên trên một tảng đá lớn.

“Các anh em, mọi người có sợ chết không!”

Long Tuấn Hạo đối mặt với tất cả người, bỗng nhiên vung tay thật cao.

“Vù!”

Chỉ nháy mắt, tất cả binh sĩ Phong Hạo đều đứng bật dậy.

“Sợ!”

Một giây sau, vô số người đều cao giọng hò hét.

Cao Phong cau mày, cứ nhìn đám người như vậy.

“Vậy chúng ta có thể lui lại không!”

Mặt Long Tuấn Hạo không đổi sắc, hỏi một câu nữa.

“Không có đường lui gì đáng nói!”

“Không có đường lui gì đáng nói!”

Ngàn vạn người lại phát ra tiếng hò hét rung trời.

Mỗi người đều rất kiên nghị, mỗi người đều rất kiên định.

Trong lòng Cao Phong rung động không gì sánh được.

Những người đàn ông thiết huyết này, mỗi người đều trung thành và tận tâm, mỗi người đều có một bầu máu nóng.

Bọn họ là thuộc hạ của Cao Phong, càng là anh em, là người nhà của Cao Phong!

Chính vì có bọn họ, Cao Phong mới có được lực lượng lớn như vậy để hoàn thành hết chuyện này tới chuyện khác, những chuyện mà người khác không cách nào làm nổi.

Ở trong lòng Cao Phong, bọn họ là anh em thân nhất, là anh em đáng kính nhất.

Nhưng chính vì như vậy, Cao Phong mới không nỡ để bọn họ phải đi chịu chết với bản thân mình!

“Đúng! Không có đường lui gì đáng nói!”

“Như vậy hiện tại, xin mọi người nói cho tôi, mọi người có sợ chết không!”

Long Tuấn Hạo sờ cái đầu trọc, lại phát ra một tiếng rống.

“Không sợ! Không sợ!”

“Không sợ! Không sợ!”

Chỉ nháy mắt, ngàn vạn tiếng hò hét xông thẳng tới chân trời.

Giống như tiếng sấm vang lên giữa mặt đất bằng phẳng, vô số tiếng nổ vang trên bình nguyên lớn Tây Vực.

Truyền đi thật xa thật xa…

Cho dù là những thị trấn nhỏ ở biên giới Tây Vực hay là những tên cường đạo Tây Vực còn đang hội tụ lại với nhau, đều có thể nghe rõ tiếng rống giận này.

Mặc cho ai cũng có thể nghe được sự kiên định của khối tập đoàn Phong Hạo, cùng tín niệm tử chiến không lùi của bọn họ từ trong những tiếng hò hét kia.

Mạnh mẽ không gì sánh được, chấn nhiếp nhân tâm.

“Anh Phong, anh xem đi, đây là thái độ của đám anh em chúng em dành cho anh!”

Long Tuấn Hạo cười ha hả quay đầu nhìn về phía Cao Phong.

Giờ khắc này, Cao Phong nghe thấy những lời Long Tuấn Hạo nói, lại nhìn về phía đám chiến sĩ trước mặt.

Cảm xúc trong lòng Cao Phong bỗng không cách nào áp chế, chỉ nháy mắt đã thấy mắt rưng rưng.

“Tôi nói anh em khó làm, chúng ta gặp nạn cùng xông lên! Đến!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi