Chương 4287
Nếu cho bọn họ thêm hai máy bay chiến đấu, có phải bọn họ đã có đầy đủ tất cả trang bị không?
“Đầu lĩnh Negan, phải làm sao bây giờ? Chúng ta có chút không thể chịu đựng nổi!”
Một thanh niên cúi đầu, núp phía sau la lớn.
“Còn có thể làm thế nào? Trong tay bọn họ có đạn pháo, còn có thể giữ lại không dùng sao?”
“Lấy người lấp vào! Lấy mạng lấp vào! Mẹ nó, để tao xem xem bọn họ có bao nhiêu đạn pháo!”
Negan bỗng rống to một tiếng, sau đó lại hạ lệnh điên cuồng tiến công.
Dưới tình huống này, bọn chúng cũng không còn lựa chọn nào khác.
Trong tay đám người Cao Phong có hỏa lực hạng nặng mạnh mẽ, nhất định phải sử dụng.
Mà lựa chọn duy nhất của đám người Negan chính là chờ khi khối tập đoàn Phong Hạo tiêu hao hết tất cả đạn pháo lại tiến hành phản công.
Thế nhưng phương pháp duy nhất để tiêu hao đạn dược của địch quân khẳng định là phải lấy mạng người ra lấp.
Bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Khối tập đoàn Phong Hạo cũng không phải người ngu, bọn họ không thấy thỏ không thả chim ưng.
Nếu đám cường đạo Tây Vực không tiến lên tấn công, bọn họ sẽ tiết kiệm đạn pháo không bắn nữa.
Nói chung, lúc này, khối tập đoàn Phong Hạo tuyệt đối sẽ không uổng phí bất kỳ một viên đạn pháo nào, càng sẽ không bắn đạn pháo lên trên đất trống.
Cường đạo Tây Vực nghĩ thông suốt đạo lý này. Tuy trong lòng sợ hãi, nhưng lúc này nếu bọn chúng không lên, Negan sau lưng cũng sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.
“Lên! Lên!”
Ngay sau đó, đám cường đạo Tây Vực bắt đầu vọt mạnh tới trước.
Mà một khi những cường đạo Tây Vực này gần người, loại vũ khí như hoả tiễn lại trở nên tương đối kệch cỡm, cũng sẽ mất đi tác dụng ngay lập tức.
“Hoả tiễn lui về phía sau, đội hộ thuẫn tiến lên đầu, đội xung phong áp chế.”
Cao Phong đứng ở chính giữa đám người, nhanh chóng phát ra từng mệnh lệnh một.
Hai bên cộng lại gần một triệu người, hỗn chiến lại bộc phát.
Cao Phong vì tìm Kim Tuyết Mai mà chiến.
Mà những tên cường đạo Tây Vực, có người vì bị Cao Phong đánh tan doanh địa cho nên muốn báo thù.
Có người thì muốn một ngụm nuốt chửng đám người Cao Phong, mà càng nhiều người hơn lại chỉ đơn thuần là không ưa Việt Nam.
Trong lòng bọn chúng, người Việt Nam nên giết, không có bất kỳ lý do gì.
Cho nên hai bên đều có lý do để chiến đấu tới cùng, ai cũng không dễ dàng lui về phía sau.
Trong tiếng súng, hai bên người tới ta đi, bắt đầu không ngừng chém giết chiến đấu.
Mười phút đồng hồ trôi qua, trận hình giữa hai bên đã sớm bị hỗn loạn, chỉ có thể dựa vào trang phục tác chiến để nhận nhau.
Khắp đại bình nguyên Tây Vực đều trở thành chiến trường của hai bên.
Hai bên chém giết lẫn nhau, phân tách thành vô số đội ngũ nhỏ.
“Mẹ nó! Như vậy tới chiều cũng không xong, tôi dẫn mười ngàn người cắt qua chính giữa bọn chúng!”
Long Tuấn Hạo nhìn thoáng qua thế cục ở đây, sau đó quay qua hỏi Cao Phong.
“Không được, tiếp tục phân tán du kích.”
Cao Phong vốn không cần suy xét đã trực tiếp bác bỏ kiến nghị của Long Tuấn Hạo.
“Con bà nó!”
Long Tuấn Hạo không rõ ý của Cao Phong nhưng cũng không nói gì nhiều.
“Mịa cậu có phải cậu bị ngu không?”
“Cậu phân bọn họ thành hai nửa có lợi gì?”
“Nếu chúng ta nhiều người, tách bọn họ ra xa sau đó lại đánh bại từng bên cũng được.”
“Nhưng hiện tại là bọn chúng nhiều người, chúng ta ít người, cậu có hiểu không? Chúng ta vốn không thể bao vây bọn họ.”
“Đánh đi! Đừng nói nhảm.”
Liễu Tông Trạch ở phía sau vỗ vai Long Tuấn Hạo một chút, sau đó dẫn một chi đội ngũ tấn công từ bên cánh cường đạo Tây Vực.
Khối tập đoàn Phong Hạo chia làm vô số đội ngũ nhỏ, phát động công kích từ bốn phương tám hướng.
Dưới chiến thuật này, khối tập đoàn Phong Hạo tuy ít người nhưng vẫn có ưu thế của ít người.