RỂ QUÝ RỂ HIỀN

Chương 4290

Trong lúc bất đắc dĩ, Cao Phong chỉ có thể tự mình xuất phát tới thủ đô, chuẩn bị tìm gặp Phạm An Quốc nói chuyện.

Trong lúc ở thủ đô, Cao Phong đã gặp phải những chuyện gì, đám người ở thành phố Hà Nội vốn không hề hay biết.

Bọn họ chỉ biết, phân bộ của khối tập đoàn Đế Phong ở các thành phố đã bị nhà họ Phạm và phía trên liên hợp chèn ép.

Rất nhiều người trong khối tập đoàn Đế Phong đều kêu than đầy trời, cảm thấy ông chủ Cao Phong này quá không xứng chức.

Ngày đó khi Lâm Vạn Quân triệu tập đám người tới họp đã nói cho tất cả mọi người rằng bọn họ vĩnh viễn không biết cậu Phong đã làm chuyện gì, đã phải giao ra thứ gì.

Việc bọn họ có thể làm, cậu Phong có thể làm.

Nhưng việc cậu Phong làm được, bọn họ chắc chắn không thể làm được!

Lúc đó đã có người bị chửi tỉnh, cũng có người trong lòng không phục.

Nhưng giờ này khắc này, bọn họ chịu phục, hoàn toàn phục.

Chuyện Cao Phong làm được bọn họ thực sự không làm được!

Chỉ nói tới trước mắt, Cao Phong đứng trong vạn quân, ánh mắt sắc bén bày ra bố cục chiến đấu.

Trong giai đoạn đầu, vậy mà anh có thể lấy lực lượng ít hơn đối phương trăm ngàn người áp chế đối phương tới không cách nào tiến thêm được.

Đổi lại người bình thường, ai có thể làm được chuyện này?

E rằng dù là tướng lĩnh ưu tú trong quân đội cũng rất khó có thể làm tới một bước này, đúng không?

Mà Cao Phong lại làm được.

“Tuy rằng tôi có chút lo lắng cho con trai tôi nhưng tôi vẫn muốn nói, con trai tôi thật trâu!”

“Tôi cảm thấy tự hào vì nó!”

Liễu Gia Bình vỗ bàn tay một cái, khắp khuôn mặt đầy tự hào và kích động.

Long Chí Minh nghe vậy cũng chậm rãi quay đầu nhìn Long Tuấn Hạo đang mang súng hăng hái chiến đấu ở xa xa.

“Trước đây thằng nhóc này cứ nằng nặc đòi đi Tam Giác Vàng, nói cái gì mà muốn ma luyện bản thân mình.”

“Bởi vì chuyện này hai cha con tôi đã cãi nhau to, thậm chí còn muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con.”

“Bây giờ nghĩ lại, có lẽ hết thảy đều đã được định sẵn.”

“Khối tập đoàn Phong Hạo, tồn tại như truyền kỳ này nhất định sẽ được ghi vào sử sách!”

Lúc này Long Chí Minh và Liễu Gia Bình đang sóng vai mà đứng, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ tự hào và kích động không gì sánh được.

Lo lắng, nhất định phải có.

Nhưng với tư cách là phụ tá đắc lực của Cao Phong, lúc này con của bọn họ đang dẫn theo các tướng sĩ lấy ít địch nhiều, điều này khiến bọn họ thực sự cảm thấy tự hào không gì sánh được.

Thậm chí trong lòng bọn họ cũng đang nhiệt huyết sôi trào.

“Trước đây đứa nhỏ Tông Trạch này còn không bằng Tuấn Hạo.”

“Phú nhị đại ấy mà, trong nhà không thiếu tiền, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, sống phóng túng.”

“Tôi thực sự không ngờ hôm nay nó lại được Cao Phong dạy dỗ, đạt tới độ cao này.”

“Bảo vệ quốc gia, thân khoác giáo hàm, làm rạng rỡ tổ tông, sao tôi có thể không tự hào được?”

Liễu Gia Bình lau khóe mắt một chút, trong miệng không ngừng nỉ non.

Mà cảm xúc của Long Chí Minh không phải cũng là như vậy sao?

Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, mỗi một bậc cha mẹ đều hi vọng con mình hóa rồng.

Mà hôm nay, Long Tuấn Hạo cùng Liễu Tông Trạch đã đi theo bước chân Cao Phong, từng bước từng bước lớn lên.

Không chỉ bỏ đi rất nhiều thói hư tật xấu, còn trở thành đại công thần bảo vệ quốc gia.

Đủ loại chuyện khiến bọn họ phải cảm thán.

“Trước đây lựa chọn tùy tùng cho cậu Phong là quyết định chính xác nhất đời này của tôi.”

“Tôi đã từng đầu tư vô số hạng mục 200 tỷ, nhưng không có lần đầu tư nào hoàn mỹ bằng lần đầu tư này!”

Long Chí Minh ngửa mặt lên trời cười khẽ, trong giọng nói tràn đầy sảng khoái.

“Đúng!”

Liễu Gia Bình thẳng người, cũng cười ha ha một tiếng.

“Lộc cộc lộc cộc!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi