Chương 4292
Phảng phất như đạn vũ khí nóng đang nộ phun kia đã không đủ để biểu đạt phẫn nộ trong lòng anh ta.
“Đuỵt mọe mày! Chết đi cho ông! Chết! Chết!”
Long Tuấn Hạo cắn thật chặt hàm răng, hung tợn bóp cò.
Cò của khẩu súng đã sắp bị anh ta ké vào trong báng súng.
“Tạch tạch tạch tạch!”
Sau một màn bắn phá dồn dập, lúc này Long Tuấn Hạo lập tức chùn người xuống, chuẩn bị đổi băng đạn tiếp tục chiến đấu.
Vậy mà vừa lúc đó, chỉ nháy mắt đã có hai phát súng phóng đến.
Một phát bắn trúng mặt đất phía trước Long Tuấn Hạo, một phát khác lại lập tức bắn trúng bắp chân Long Tuấn Hạo.
“Con bà nó! Anh Hạo, anh trúng đạn!”
Bên cạnh, một binh sĩ Phong Hạo bỗng trừng to mắt, đi ngay tới bên cạnh bảo vệ cho Long Tuấn Hạo.
“Địt! Đừng nói!”
“Đừng la to, những người khác biết được sẽ cảm thấy sợ hãi.”
“Vấn đề nhỏ thôi, đừng lắm lời!”
Long Tuấn Hạo hừ lạnh một tiếng, không chút để ý khoát khoát tay, sau đó lấy băng vải từ trong ba lô hành quân ra quấn lung tung vài vòng trên bắp đùi.
“Anh Hạo, anh lui về phía sau đi, các anh em sẽ đánh tiếp.”
Binh sĩ Phong Hạo này cắn răng, anh ta muốn đỡ Long Tuấn Hạo lui về sau.
“Cút đi! Đây thì có thể tính là vết thương gì!”
Trên trán Long Tuấn Hạo không ngừng túa mồ hôi, không biết là vì mệt hay là vì đau.
“Được rồi, không sao.”
“Chí ít hiện tại ông đây cũng vẫn còn sống. Cậu nhìn thi thể trên mặt đất trước mặt, xem chúng ta đã mất đi bao nhiêu anh em.”
Long Tuấn Hạo dừng một chút, sau đó nhanh chóng đổi lại băng đạn, lại bắt đầu điên cuồng bắn phá.
Chiến đấu còn đang tiếp tục tiến hành.
Chỉ nháy mắt lại mười phút trôi qua.
Lần này chiến đấu giữa hai bên đã kéo dài chừng bốn mươi phút, đã gần một tiếng trôi qua.
Khối tập đoàn Phong Hạo và cả phía cường đạo Tây Vực, tất cả chiến sĩ hai bên đều đang thở hồng hộc.
Ngay cả đám người Long Chí Minh cũng vừa chạy vừa không ngừng há mồm thở dốc.
Bởi vì trận chiến đấu này không chỉ kéo dài, mà bọn họ còn kéo ra khoảng cách đủ xa.
Bốn mươi phút, hai bên người đuổi ta đánh, càng về sau là khối tập đoàn Phong Hạo vừa rút vừa đánh.
Chí ít bọn họ cũng đã chạy mười km trở lên.
Dù đám người Long Chí Minh không mang theo bất kỳ thứ gì trên người vẫn thở hồng hộc như cũ.
Huống chi là những chiến sĩ này, toàn bộ bọn họ vẫn luôn mang băng đạn, còn có vũ khí hạng nặng trên người.
Mỗi một thanh vũ khí nóng tuyệt đối phải có trọng lượng 10kg trở lên.
Lại thêm đạn và đủ loại đồ vật khác, trọng lượng kia chí ít cũng phải 20 kg.
Chạy hai mươi km có phụ trọng vốn đã khiến bản thân mệt nhọc không gì sánh được.
Mà trong quá trình này, bọn họ còn phải chiến đấu không ngừng!
Chỉ hơi sơ ý một chút sẽ bị đối phương giết chết.
Dưới tình huống ấy, bọn họ ngoại trừ không ngừng chạy nhanh, tinh thần còn gặp phải áp lực cực lớn.
Cho nên lúc này, quần áo của đám người Long Tuấn Hạo đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
Trên trán, trên cổ, các nơi khắp toàn thân đều đang không ngừng chảy mồ hôi.
Mà bên phía cường đạo Tây Vực, tình huống của bọn chúng cũng không khá hơn chút nào.
Đồng thời lại nói tiếp, thậm chí tố chất thân thể của bọn chúng còn không bằng đám binh sĩ Phong Hạo.
Bởi vì từ ngày đầu thành lập khối tập đoàn Phong Hạo, Long Tuấn Hạo không chỉ định làm cường đạo vùng biên giới.
Trong lòng anh ta cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Đồng thời từ nhỏ anh ta đã rất si mê quân đội, cho nên đối với việc quản lý khối tập đoàn Phong Hạo, anh ta cũng chọn dùng cách quản lý chiến sự hóa.
Trong huấn luyện thường ngày, mỗi một binh sĩ Phong Hạo đều phải huấn luyện cường độ cao.
Việc đó cũng dẫn tới mỗi một chiến sĩ khối tập đoàn Phong Hạo đều có một thân thể khỏe mạnh.